Chương 6. Chó ngoan

Thiếu niên mặc một bộ võ phục màu đen, vải dệt nhìn không ra là làm từ chất liệu gì, nửa trên khuôn mặt đeo một mặt nạ xanh đen chỉ lộ ra chóp mũi cao cao và môi mỏng tái nhợt.

Hắn che lại vết đâm trên ngực, đôi mắt nhếch lên lộ ra đạm mạc xen lẫn lương bạc……

Chỉ nhìn nửa khuôn mặt, Ngu Linh Tê liếc mắt một cái cũng nhận ra.

Quá…… Quá giống!

Khuôn mặt này, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra!

Thiếu niên hàn ý đầy người, đôi đồng tử như hàn băng đen kịt sâu không thấy đáy đảo qua Ngu Linh Tê, tầm mắt dừng trên tờ phương thuốc rơi rớt dưới mặt đất.

Đáy mắt hiện lên một mạt ám sắc.

Ngu Linh Tê vội nhặt phương thuốc và Cửu U hương, đem giấu sau lưng.

Oán hận ủy khuất kiếp trước khó lắm mới có chút nguôi ngoai lại ồ ạt ập tới như con nước vỡ đê. Đầu gối Ngu Linh Tê theo bản năng nhũn ra, một câu “Vương gia” suýt nữa bật ra khỏi miệng.

Thân mình nàng cứ thế phát run nhưng trong mắt lại đè không được phẫn nộ.

Phải bình tĩnh, Ngu Linh Tê.

Mặc dù người này đúng là Ninh Ân nhưng hắn giờ đây cũng không quen biết mình, không có gì đáng sợ!

Đúng vậy, không có gì đáng sợ.

Ngu Linh Tê nghĩ như vậy liền tự tin hơn nhiều, cố nén sợ hãi phẫn nộ đối mắt cùng hắc y thiếu niên.

“Tới?”

Chưởng quầy tựa hồ quen biết hắc y thiếu niên, ‘a’ cười một tiếng đánh vỡ yên lặng: “Nhanh như vậy đã có thể xuống đất đi lại, mạng ngươi cứng đó tiểu tử.”

Hắc y thiếu niên lúc này mới thu hồi một tia thăm dò lạnh lẽo, đi đến quầy lấy dược. Hắn giao ra không phải tiền bạc mà là một bộ trang sức bằng sắt còn dính máu tươi, ném lên quầy rồi lấy thuốc xoay người đi luôn.

Hắn bước rất nhanh, khi bước qua nhau Ngu Linh Tê phát giác tầm mắt từ bên người nàng xẹt qua, cả người phát lạnh, có chút run rẩy.

Ngu Linh Tê nhớ rõ kiếp trước chân trái hắn có tật, gậy chống không rời thân, đi đường rất chậm.

Hắn…… Thật là Ninh Ân sao?

Ngu Linh Tê có chút nghi hoặc, nhưng cảm giác áp bách thâm nhập cốt tủy này nói cho nàng, nàng không nhận sai người.

Đang nghĩ ngợi, thị vệ bên cạnh đã biến sắc: “Tiểu thư, người chảy máu!”

Ngu Linh Tê cúi đầu nhìn theo tầm mắt hắn, cổ tay áo nàng quả nhiên dính một mảnh huyết tinh.

Đường Bất Ly cũng hoảng sợ, vội kéo nàng qua hỏi: “Không sao chứ Linh Tê? Ngươi bị thương ở đâu?”

Ngu Linh Tê kiểm tra cánh tay một chút, không có thương tích liền định thần lại: “Không sao, không phải máu của ta.”

Chỉ là ban nãy Ninh Ân đυ.ng phải mà thôi, không cẩn thận dính máu từ người hắn.

Kiếp trước hắn cũng thế, trên người luôn dính mấy thứ máu tanh xui xẻo, còn muốn nàng nhịn xuống buồn nôn chà lau tay hắn, còn Ninh Ân hắn thì cao cao tại thượng mà nhìn xuống, câu môi thích thú nhìn nàng nhíu mày nhưng lại không thể không làm.

Tìm đủ dược liệu nhưng Ngu Linh Tê đáy lòng loạn như cào cào, tràn ngập bất an.

Nàng bất giác nghĩ: chẳng lẽ mấy năm Ninh Ân biến mất kia là chơi bời lêu lổng ở Dục Giới Tiên?

Khó trách kiếp trước không ai có thể tra ra tung tích khi hắn lưu vong.

Trong lòng nàng tất cả đều là nghi hoặc.

Ngu Linh Tê đơn giản cắn răng một cái, nhét dược liệu vào ngực Đường Bất Ly: “A Ly, ngươi cầm chắc giúp ta một chút.”

Dứt lời, nàng quay đầu chạy đuổi theo phương hướng Ninh Ân vừa rời đi.

Thị vệ không yên tâm, vội vàng ôm quyền với Đường Bất Ly, cũng chạy theo phía sau.

Chỉ còn dư lại Đường Bất Ly ôm dược liệu vẻ mặt ngơ ngác đứng lặng tại chỗ, nói thầm một câu: “Tìm người nọ tính sổ à?”

Mới vài giây lát, bóng dáng gầy yếu quen thuộc kia vẫn chưa đi xa.

Ánh đèn cam vàng hoa lệ, Hồ cơ bên đường bắt đầu nhảy múa, người qua người lại mang đủ loại mặt nạ y phục màu sắc sặc sỡ, chỉ mình hắn một thân y phục còn đen hơn cả bóng đêm.

Ngu Linh Tê ngược dòng người đuổi theo hắn, tiến lên phía trước thập phần gian nan.

Qua góc đường, nàng đuổi tới một tòa lầu bảy tầng kim bích huy hoàng, Ninh Ân biến mất không thấy.

Ngu Linh Tê giương mắt nhìn lên, trên đầu thú khảm trên cửa treo một bảng hiệu kim quang lấp lánh, khắc “Đấu thú trường” ba chữ.

Nàng muốn vào cửa lại bị thân vệ ngăn lại.

Thanh Tiêu là người trung nghĩa thành thật, ôm quyền khó xử nói: “Tiểu thư, nơi này người không được vào.”

Ngu Linh Tê hỏi: “Vì sao?”

Thị vệ Thanh Tiêu liếc mắt nhìn đám người quyền quý ra vào nơi này, đè thấp giọng nói: “Nội đấu trong Đấu thú trường không phải thú, là người. Các nhà quyền quý nuôi nô ɭệ, để bọn học lên đài chém gϊếŧ lẫn nhau, đặt cược cái này tìm niềm vui……”

Thanh Tiêu ấp úng, cũng không nói tiếp nữa.

Ngu Linh Tê nhớ tới Ninh Ân kiếp trước cả người đều là điên cuồng tà khí, rất có thể nơi thích lấy huyết tinh tiêu khiển đến bực này chính là nơi hắn ẩn .

Ngu Linh Tê nhìn toà lâu ngầm tiêu bạc như này, trong lòng hiểu rõ: Quả nhiên hắn từ nhỏ đã ham hưởng lạc, không phải người tốt lành gì!

Nhớ lại thê lương sau khi hương tiêu ngọc vẫn kiếp trước, trong lòng nàng trào ra trăm ngàn ý niệm……

Mấy phần xúc động, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng .

Ninh Ân không phải người dễ đối phó, dù có vô cùng tức giận cũng cần bàn bạc kỹ hơn.

Ngu Linh Tê lại đứng một hồi, thấy Ninh Ân không quay lại thì xoay người định đi.

Cửa lớn Đấu thú trường lúc này bỗng mở ra. Tiếp sau đó một hắc ảnh quen thuộc bị đẩy ra thô bạo, tiếng xích sắt leng keng rung động.

“Cho ngươi chạy loạn này!”

Người tới mặt đầy mặt dữ tợn, thô thanh quát lên “Khách quý đã đợi ngươi thời gian hai chén trà rồi, còn không mau đi dập đầu nhận sai!”

Ngu Linh Tê nhất thời quên bước đi, chỉ ngơ ngác đứng trong đám người, chứng kiến hoang đường ly kỳ của thế giới này.

Thiếu niên bị xích lại đôi chân, nam nhân hung hãn bên cạnh bồi thêm một cước vào đầu gối hắn. Thiếu niên bị đá ngã khuỵu về phía trước, dược liệu lúc nãy vừa mua rơi rải đầy đất.

Hắn có chút chật vật nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, môi mỏng tái nhợt nhấp thành một đường. Hắn chống đầu gối, run rẩy muốn đứng lên.

Hai hán tử ăn mặc như thủ vệ, hung thần ác sát tiến tới mạnh mẽ đè lại vai hắn, thiếu niên lại ‘bụp’ quỳ xuống.

“Thôi, tha hắn lần này, lát nữa còn cần hắn lên sân khấu quyết đấu nữa.”

Một nam nhân áo gấm thân hình mập mạp chui ra từ trong xe ngựa, đeo một trương mặt nạ mỉm cười lố bịch, tay cầm đồ chơi nhỏ bằng hạch đào từ xa nói vọng lại: “Nếu đánh tàn phế rồi, để hắn lên đấu còn gì thú vị nữa?”

Nghe vậy, hai thủ vệ đành buông thiếu niên.

“Xem như ngươi gặp may, khách quý chịu tiêu nhiều tiền mua một lần ngươi lên sân khấu.”

Một tên trong đó còn tranh thủ đá thêm một cước, ác thanh nói: “Tiểu súc sinh, còn không nghênh đón quý nhân hạ giá!”

Thiếu niên rũ đầu, mặt nạ che mất khuôn mặt u ám của hắn, cứ như vậy dùng tư thế khuất nhục bị đẩy quỳ đến bên xe ngựa, từng chút từng chút cúi xuống tấm lưng nãy giờ thẳng tắp kia.

“Nhìn hắn đi, đúng là một con chó ngoan!” ಠ~ಠ

Chung quanh nam nữ y phục hoa lệ vây xem cười vang, tựa như thiếu niên bị buộc quỳ trên mặt đất là uế vật dơ bẩn, ánh nhìn mang theo khinh thường và chán ghét.

Nam nhân béo vừa chui ra từ xe ngựa tỏ vẻ rất vừa lòng với cảnh tượng này, đem thân thể ục ịch (𝔇๓ như lợn già) dẫm lên lưng thiếu niên, thế nhưng lão ta coi thiếu niên là người ghế để xuống xe! T^T

(thề tui tức kh tả nổi ý, thương nam chủ của chúng ta wa (ಥ﹏ಥ)

Nam nhân kia hình thể bằng hai ba lần nam nhân bình thường, nhìn như một tòa núi(phân) nhỏ.

Thiếu niên kêu lên một tiếng, toàn bộ phần thân trên bị dậm đến trầm xuống, đôi tay nổi đầy gân xanh, run run chống trên đất.

Mặt nạ thanh hắc ( xanh đen í mng, nhưng tui thấy để thanh hắc hay hơn nà) bị hất rớt, lăn long lóc qua một bên, lộ ra khuôn mặt mang theo thương tích của thiếu niên, tái nhợt tuấn mỹ.

Mồ hôi từ cằm hắn chảy xuống, trên trán toái phát tán lạc, che khuất cặp kia tối tăm đôi mắt.

Trong chớp mắt, một chút hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng Ngu Linh Tê cũng biến mất hầu như không còn.

Bên tai phảng phất có búa tạ rơi xuống, nổ vang liên hồi, để lại dư âm chấn động.

Cách một đám người vây quanh, nàng cầm lòng không đậu lui về phía sau một bước, ý niệm mà trước giờ cô luôn tin tưởng bị sụp đổ, cảm giác hốt hoảng ng trời lở đất.

Kia đúng là Ninh Ân, thiếu niên Ninh Ân.

Nam nhân ba năm sau trở thành Nhϊếp Chính Vương một tay che trời, thân phận tôn quý, kẻ điên luôn khoác tử y ý cười ngâm ngâm tàn sát máu lạnh, thiên hạ nghe tên liền biến sắc……

Lúc này đang bị hung hăng đạp dưới chân, quỳ xuống dập đầu trước một tên quyền quý không biết tên họ.