Chương 8. Nàng nuốt không trôi khẩu khí này!!

Qua bốn ngày, Ngu gia phụ tử quả nhiên lần lượt tỉnh dậy.

Hai cha con thần thanh khí sảng lại không ngờ mình đột phát “bệnh nan y” nhiều ngày, hoàng đế đã điều động binh mã khởi hành bắc chinh, chủ tướng là Vân Huy tướng quân quan hệ với Ngu gia không hòa hợp.

Ngu đại tướng quân tức giận đến mức không buồn ăn uống, ngày thứ hai ngồi dậy được liền đưa nhi tử tiến cung diện thánh tạ tội.

“Tiểu thư, đại tướng quân và thiếu tướng quân đã bình an hồi phủ.”

Thị vệ Thanh Tiêu khom người đứng ngoài cửa, tận chức tận trách báo cáo tin tức cho Ngu Linh Tê: “Hoàng thượng không những không trách móc nặng nề đại tướng quân, ngược lại khen ‘Trời phù hộ nước ta, không tổn hại lương tướng’, ban thưởng hai con bảo mã tây vực, khách khách khí khí tiễn người hồi phủ.”

Ngu Linh Tê câu môi: “Ta biết rồi.”

Hoàng đế tạm thời còn dùng Ngu gia, phản ứng như thế đều nằm trong dự kiến.

Đại tướng quân phủ, cơm tối.

“Bệnh này tới quá kỳ quặc, ta và phụ thân xưa nay thân mình cường kiện, thời khắc mấu chốt sao lại song song bị bệnh?”

Ngu Hoán Thần thất thần chọc chọc hạt cơm trong trong chén, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Chống cằm suy tư một lát, hắn nhíu mày nói: “Hay là có người hạ độc?”

“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh bỗng chột dạ.

Nàng cố trấn định mà lau miệng, ý đồ thuận nước đẩy thuyền, đem đề tài kéo đến “nội gian” kiếp trước.

“Liệu có thể là trong triều có người ghen ghét uy vọng của a cha, nội ứng ngoại hợp mưu hại hai người?”

Tuy rằng trước mắt gian kế kẻ địch không thực hiện được, nhưng Ngu gia ngoài sáng, địch ở trong tối, không thể không nhắc nhở bọn họ đề phòng.

“Cũng không phải không có khả năng.”

Đầu óc Ngu Hoán Thần xoay chuyển thực mau, sau đó gật đầu, “Vân Huy tướng quân của Lý gia, Binh bộ Thị lang họ Lưu, vẫn luôn trong tối ngoài sáng nhằm vào Ngu gia. Hôm chúng ta nhiễm bệnh vừa khéo có đi binh bộ một chuyến……”

Nghe vậy, Ngu Linh Tê trong lòng áy náy đồng thời cảm thấy vô tận ấm áp.

Ca ca thông minh như vậy lại chưa từng nghi ngờ “độc” bọn họ uống phải là nàng hạ.

Không cần lấp liếʍ giải thích, vì hai nam nhân trước mặt đều là người tin tưởng nàng vô điều kiện.

Đôi đồng tử Ngu Linh Tê chứa đựng cả dải vụn quang, chỉ cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Giờ Hợi, đồng hồ cát chảy xuôi.

Ngu Linh Tê uống mấy chén rượu nhỏ, má tuyết ửng đỏ, dẫm lên đường nhỏ được ánh trăng chiếu sáng trở lại khuê phòng, trong lòng là cảm giác nhẹ nhàng chưa bao giờ có.

Đợi thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu lui ra ngoài nàng liền khoác áo ngồi dậy, đi tới án thư mài mực đề bút.

Nguy cơ bắc chinh đã giải quyết, như vậy kế tiếp cần điều tra rõ là……

Nàng rũ mắt ngưng thần, trên giấy tuyên thành là hai chữ “nguyên nhân chết”.

“死因”

Kiếp trước nàng chết không minh bạch, thật sự quá oan. Nếu không điều tra rõ độc thủ sau màn, trong lòng như cắm một gai nhọn, đứng ngồi không yên.

Nàng từng nghĩ việc mình chết liệu có phải bút tích của Ninh Ân nhưng ý niệm này rất nhanh đã bị nàng phủ định.

Hai năm sớm chiều tương đối, Ninh Ân có trăm ngàn phương pháp lăn lộn chết nàng, hà tất phải khiến nàng trên giường phun một thân máu đen lên người hắn?

Đây không phải tác phong hành sự của hắn.

Huống chi khi nàng vẫn còn thanh tỉnh, nàng thấy rõ, giật mình kinh hãi trong mắt Ninh Ân không phải giả vờ.

Trong lòng nàng tự khắc loại bỏ Ninh Ân khỏi hiềm nghi. Không thể là hắn. :3333

Nàng chống cằm trầm tư, lông mi cong vυ"t dưới ánh nến tựa như được rải kim phấn.

Kiếp trước đủ chuyện giống như hoa trong gương trăng trong nước(mơ hồ xa vời không chạm tới được), mắt hạnh trầm tĩnh của Ngu Linh Tê dần hiện lên gợn sóng.

Nhíu mày, bên cạnh “nguyên nhân chết” nàng viết thêm hai chứ “Ninh Ân”, lúc đặt bút có chút cảm giác giống như ... nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù không phải Ninh Ân hạ sát thủ, chuyện nàng chết hắn nhất định không thoát được can hệ.

Say làm nàng dần dần mê mang, Ngu Linh Tê nằm bò trên bàn nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên thành trước mặt một hồi lâu, càng xem càng cảm thấy “Ninh Ân” chướng mắt. Nàng chướng mắt!!

Gương mặt tuấn mỹ lành lạnh phiếm ý cười trong trí nhớ và khuôn mặt thiếu niên bị người đạp dưới chân dần hợp lại làm một, mâu thuẫn, lôi kéo suy nghĩ của nàng……

Ngu Linh Tê đơn giản vò vò giấy tuyên thành thành một cục, thô bạo ném vào chậu than còn đang cháy lửa.

Vô lực sờ soạng lết về giường, kéo chăn ngang đầu xong nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

……

Hiên nhỏ ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng nghiêng.

Ngu Linh Tê không biết đây là lần thứ mấy mình mơ thấy Ninh Ân.

Trong mơ nàng vẫn là du hồn không tang không mồ, phiêu bên người Ninh Ân.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hiện tại Ninh Ân so với khi nàng còn sống tựa hồ càng điên hơn.

Sắc mặt của hắn tái nhợt như quỷ, lộ ra một loại tuấn mỹ bệnh tật yếu ớt.

Ngu Linh Tê nhìn hắn gϊếŧ Binh bộ Thượng thư, gϊếŧ Ngự sử Đại phu, gϊếŧ Hữu tướng Tiết gia, nhìn không thuận mắt hay xem đến thuận mắt đều gϊếŧ sạch, tàn sát mãn thành huyết vũ.

Sau đó, hắn một chân đá tiểu hoàng đế vừa tròn mười tuổi rớt hạ long ỷ.

Trước kia Ninh Ân tuy hung ác vô thường nhưng lâu lâu cũng lộ ra chút thích thú. Mà Ninh Ân hiện giờ, trong mắt chỉ còn lại hủy diệt.

Nhưng hắn vẫn không vui.

Tuy rằng hắn khóe miệng luôn cong lên ôn nhuận, có vẻ như rất hứng thú mà thưởng thức máu tươi vẩy ra trước Kim Loan Điện nhưng Ngu Linh Tê nhìn ra, hắn không vui.

Hắn đi vào ngục giam lăn lộn Tiết Sầm, nghe Tiết Sầm chửi ầm lên, một bộ ta không sao cả, không chút ảnh hưởng vẫn nhàn nhã ung dung.

Thiên hạ mắng hắn chửi hắn, người muốn gϊếŧ hắn nhiều như vậy, không để bụng lại thêm một tên Tiết Sầm.

Nhưng hắn không gϊếŧ Tiết Sầm. Hắn nói chết là một việc đơn giản, không thể để tên họ Tiết nhặt được tiện nghi.

“Tiết công tử nếu chết rồi, trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới……”

Mới nói được nửa lời, Ninh Ân đã mím chặt môi mỏng.

Hắn như nhận ra gì đó, đảo mắt nhìn về hướng Ngu Linh Ân đang phiêu đãng.

Biết rõ hắn không nhìn thấy mình, Ngu Linh Tê vẫn sợ run lên.

Cả người nhớp nháp mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong mộng.

Ngu Linh Tê trợn mắt nhìn màn trướng thêu hoa, hình ảnh huyết tinh trong mộng cứ quanh quẩn trong đầu không dứt ra được.

Trong ngực như nhét một cục bông, không thể thông khí, thở không nổi. Nàng vì một cái chớp mắt mềm lòng tối hôm qua của bản thân mà cảm thấy thẹn.

Người nọ dù đáng thương cũng không dung thứ được sát nghiệt đầy người của tương lai hắn.

Nàng thương tiếc hắn, ai tới thương tiếc kiếp trước nàng làm cô hồn dã quỷ?

Nghĩ đến chuyện này, Ngu Linh Tê ném gối ôm trong ngực, căm giận lật người.

Không được, nàng nuốt không trôi khẩu khí này!