Chương 9. Tính sổ

“Phải nghĩ cách tháo gỡ khúc mắc, thở ra ngụm ác khí này.”

Ngu Linh Tê hạ quyết tâm.

Cục nhọt Ninh Ân trong lòng nàng nếu không giải quyết chắc chắn trở thành chấp niệm, hàng đêm ác mộng quấn thân, hồn phách khó an.

Ngoài cửa sổ sắc trời không rõ, đèn trong phòng còn tỏa ra sắc vàng ấm áp.

Dù sao cũng không ngủ tiếp được nữa, Ngu Linh Tê đơn giản khoác áo xuống giường, hà hơi lòng bàn tay cho ấm lên chút, cầm bút lông cừu lên.

Nàng vén lợn tóc rối ra sau tai, nghiêm túc suy tư một lát, nước chảy mây trôi đặt bút.

Đã muốn xé rách mặt với Ninh Ân thì phải công bằng lý trí, không bỏ sót dù chỉ một hành vi tội lỗi của hắn, nhưng cũng tuyệt không chiếm của hắn một phân tiện nghi.

Ninh Ân ban ngày dọa nàng, ban đêm khi dễ nàng.

Nhưng ăn, mặc, ở, đi lại hắn chưa từng khắt khe nàng, nàng được hưởng đều là đãi ngộ quy cách cao nhất chẳng kém hoàng cung.

Ninh Ân gϊếŧ cả nhà dượng, lưu đày tất cả tộc nhân dòng bên Ngu thị.

Nhưng nhà dượng nhận phó thác gửi gắm của mẫu thân lúc lâm chung lại coi nàng như lễ vật tùy ý đem tặng, tham ô đút lót, món lợi che mắt cũng đều là sự thật. Thời điểm mẹ con Ngu Linh Tê túng quẫn nhất, dòng bên Ngu thị cũng không chìa nửa ngón tay giúp đỡ, nàng cũng không có lý do gì vì bọn họ mà giải oan.

Ngu Linh Tê suy nghĩ hồi lâu, ngừng bút, ngòi bút lông thấm một chấm màu đen trên giấy Tuyên Thành.

Liên tục viết thêm vài điều lại phát hiện nam nhân nàng từng cho rằng khánh trúc nan thư*, tội không thể tha, đối xử với nàng vậy mà không đáng giận như nàng nghĩ.

* khánh trúc nan thư: ý nói tội ác quá nhiều, viết không thể hết

Nói hận, tội không đến chết; nói oán, oán giận khó tiêu.

Kiếp trước Ninh Ân từng cười nhạo nàng: “Ngươi thật đúng là đại thiện nhân, nhưng trên đời khó làm nhất chính là người lương thiện. Lưng đeo nhiều trói buộc như vậy, sống sao tự tại bằng ác nhân như ta.”

Ngu Linh Tê nghĩ, có lẽ hắn đúng.

Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng muốn gϊếŧ người, kể cả hiện giờ Ninh Ân chỉ là một thiếu niên hèn mọn tối tăm bị nhục nhã ở Dục Giới Tiên.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ giấy, ánh nến cháy đến hết dầu, phụt một tiếng tắt đi.

Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ xong xuôi, ném bút lên bàn, bắn ra vài giọt mực sắp khô.

Rầm rì tức giận: “Mặc kệ như thế nào, hắn tra tấn Tiết Sầm là thật, khiến ta không được chết già cũng là thật.”

Hai tội thiếu đạo đức đến thế, không thể cứ thế mà coi như không.

“Tiểu thư, sao ngài đã thức dậy rồi?”

Hồ Đào vén mành cửa bước tới, vội đặt khay trà lên bàn nhỏ, lấy áo lông chồn khoác kín vai gầy đơn bạc của nàng, “Ăn mặc mỏng manh ngồi như vậy, tiểu thư sẽ mắc phong hàn đấy!”

“Không sao, vừa hay cũng để tỉnh người.”

Hồ Đào không biết chữ, Ngu Linh Tê vẫn nhanh chóng đè vài quyển sách lên giấy Tuyên ngập chữ.

Không bao lâu, bảy tám thị nữ bưng chậu bạc, lược nhỏ xiêm y... nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ Ngu Linh Tê rửa mặt chải đầu thay y phục.

Trên khay đặt hai kiện xiêm y, một kiện hồng* y thêu điệp nhũ bạc sắc và một kiện bích sắc thanh thiển, Hồ Đào vui vẻ hỏi nàng: “Hai bộ này đều là y phục mùa đông mới may, thật xinh đẹp nha! Tiểu thư hôm nay muốn mặc bộ nào?”

Ngu Linh Tê thất thần liếc mắt, theo bản năng nói: “Hồng……”

*hồng ở đây là đỏ nha mngg ^.^

Rồi sau đó dừng lại, bất giác nhăn mày.

Ninh Ân thích màu sắc rực rỡ, đặc biệt là màu đỏ, càng đỏ giống máu hắn càng thích. Kiếp trước Ngu Linh Tê chiều theo sở thích của hắn, thường xuyên mặc y phục tươi đẹp kiều diễm, dần dà thành thói quen.

Đây cũng không phải thói quen tốt lành gì. (haha😉)

Ngu Linh Tê cũng không biết giận dỗi ai, nhàn nhạt sửa miệng: “Bích sắc.”

Hồ Đào cũng không biết tiểu thư còn đang yên ổn sao tự dưng lại đột nhiên sinh khí, ngoan ngoãn lấy bộ váy áo bích sắc lại đây.

“Sắc mặt tiểu thư không tốt, lại gặp ác mộng sao?” Hồ Đào thắt đai lưng màu nguyệt bạch cho Ngu Linh Tê, eo nhỏ mềm mại làm nàng dù có là nữ hài tử cũng cảm thấy đỏ mặt vô cùng.

Ngu Linh Tê ngáp một cái, lười nhác nói: “Tiểu nhân chọc ta, phiền lòng.”

“Này có gì khó?”

Hồ Đào vuốt phẳng ống tay áo ch nàng, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết một cách dân gian lưu truyền, người vẽ tướng mạo hoặc viết sinh thần bát tự tên tiểu nhân kia lên mặt giấy, dùng sức đánh đánh, đánh hắn một trận không phải là tốt rồi sao?”

“Đánh hắn?”

Ngu Linh Tê ngẩn ra, nhấc mắt nói,“Cũng là một cách hay.”

Hiện giờ ta là dao thớt hắn là thịt cá, đã là muốn trút giận còn giảng cái gì lễ nghĩa đạo đức?

Cân nhắc nhiều như vậy, chi bằng chọn con đường đơn giản nhất kia!

Đến lúc đó trùm một cái bao bố, đánh xong liền chạy, từ đây đường ai nấy đi, ân oán tiêu trừ.

Tức giận tựa hồ tan biến, nàng nghĩ thông suốt, trong lòng như thấy ánh sáng.

Ngu Linh Tê giương môi vui vẻ, gọi Hồ Đào: “Kêu Thanh Tiêu tới, ta có chuyện quan trọng phân phó.”

Một canh giờ sau.

Hồ Đào ngoài cửa bẩm báo: “Tiểu thư, Thanh Tiêu thị vệ đã chuẩn bị thỏa đáng, đang ở bên ngoài chờ.”

Ngu Linh Tê gật đầu, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng, cuối cùng lấy chiếc roi ngựa màu vàng kim treo trên đầu tường xuống.

Xoay xoay trong tay, đánh người vừa vặn thích hợp, cầm theo nàng liền cảm thấy eo lưng cũng thẳng ra không ít, tràn trề dũng khí xuất môn trả thù.

Cửa hông phủ Tướng quân có cây tùng bách lâu năm, xum xuê xanh tốt. Thanh Tiêu quả nhiên dẫn theo bốn thị vệ cao to mạnh mẽ đứng chờ bên cạnh xe ngựa.

Mấy thị vệ đều được tuyển chọn từ Ngu gia quân, thân thủ tốt miệng giữ kín, xưa nay chỉ nghe mệnh lệnh, không hỏi nguyên do.

Ngu Linh Tê đội mũ rèm che mặt, nhìn qua từng người hỏi: “Biết ta mang các ngươi theo làm gì không?”

“Không biết!”

Mấy người mặt không đổi sắc, cùng hô lên: “Nguyện nghe tiểu thư phân phó!”

“Tốt lắm.” Ngu Linh Tê vừa lòng gật gật đầu, lên xe ngựa xuất phát.

Nàng xốc lên màn xe, hỏi Thanh Tiêu bộ bên cạnh: “Chuyện ta giao ngươi điều tra đến đâu rồi?”

Thanh Tiêu ôm quyền: “Hồi tiểu thư, nô ɭệ trong đấu thú trường đều không tên không họ, thuộc hạ chỉ dò la được danh hiệu của hắc y thiếu niên đeo mặt nạ đen xanh kia, là ‘27’. Mấy ngày trước hắn lên đài đấu bị trọng thương, gần đây vẫn luôn ở trong sào huyệt dưỡng thương……”

“Sào huyệt?”

“Nô ɭệ bị đánh đập ti tiện, bị nuôi chỉ để mang lên đấu trường. Thế nhân coi bọn họ là chó săn súc vật, cho nên chỗ ở của họ…… gọi là sào huyệt.”

“……”

Ngu Linh Tê đè xuống khó chịu trong lòng, thả màn xe không hỏi thêm nữa.

Ác nhân trong thoại bản, phần lớn chết vì nói nhiều.

Nếu đã hạ quyết tâm một lần làm ác nhân, nàng hỏi ít hơn vài câu thì hơn.

Xe ngựa tăng tốc, thịnh khí lăng nhân* mà hướng thẳng tới Dục Giới Tiên.

*thịnh khí lăng nhân: khí thế làm người khác e sợ.

Không biết đã vòng qua mấy phố mấy hẻm, mùi hương son phấn hoa lệ nồng nặc trong không khí dần dần biến mất, thay vào đó là sự mục nát ảm đạm khó mà tả rõ.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Thanh Tiêu đi theo ngoài xe nói: “Tiểu thư, sào huyệt ở ngay phía trước. Vì suy xét đến an toàn, xe ngựa không thể đi tiếp nữa.”

Nghe vậy, Ngu Linh Tê vén một góc màn xe, ánh mắt từ sau mũ rèm lụa nhìn ra ngoài đánh giá, tức khắc nhíu mày.