Chương 13: Thuốc Ho

Thi Uyển ở trong Sơ Đồng viện, nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra lại đóng lại.

Vì thế trong lòng nàng đã hiểu, hắn đi rồi.

Nàng nhìn từng cảnh từng vật trong viện, chỉ cảm thấy ngay cả lá ngô đồng cũng không còn sức sống.

Lúc đầu tặng khăn tay vui sướиɠ bao nhiêu, đến lúc này toàn bộ đã đổi thành chán nản cùng mất mát, tựa như thời gian tốt đẹp này đều trở nên tẻ nhạt không thú vị.

Mãi đến khi nhớ ra, có lẽ hắn mang sẽ theo khăn tay nàng thêu ở bất cứ đâu, thế là nàng mới vui vẻ trở lại, toả đầy sức sống.

Sau khi Lục Lân đi, trời lại dần dần nóng lên, mặt trời dốc hết toàn lực đốt cháy mặt đất vào cuối hè này.

Lục gia không có gì khác thường, mỗi ngày đều giống nhau, người người giống nhau, chuyện chuyện giống nhau. Thi Uyển mỗi ngày thỉnh an bà bà Lục phu nhân như cũ, hầu hạ Lục phu nhân dùng bữa, thỉnh thoảng đứng ở bên cạnh nhìn đại tẩu đang mang thai ý cười đầy người, em dâu ôm nam đinh duy nhất của Lục gia diễu võ dương oai, sau đó trở về tiểu viện của mình luyện chữ một chút, xem thi thư một chút, lại cầm lấy thi từ văn chương mà mình đã sớm thuộc lòng xem lại một lần nữa.

Mấy ngày sau, bà bà nói đại tẩu đã sắp sinh không tiện làm việc nhà, bèn giao một ít chuyện rườm rà cho em dâu Điền thị.

Đại tẩu biết mẹ chồng thương mình, tất nhiên rất vui sướиɠ, Điền thị cảm thấy mình có thể nhân cơ hội này đạt được một ít quyền lực quản gia cũng rất vui vẻ, tất cả mọi người không cảm thấy sắp xếp này có gì không ổn, chỉ có Cẩm Tâm ở trước mặt Thi Uyển nói thầm: "Thiếu phu nhân cũng không đi tranh một tí, rõ ràng Thiếu phu nhân là người của lão nhị, hơn nữa Nhị công tử còn là đích xuất.”

Thi Uyển không nói gì.

Nàng lấy cái gì đi tranh giành?

Nàng chưa từng học xử lý việc nhà hậu viện, cũng không quen quản thúc hạ nhân, tính nết càng không mạnh mẽ bá đạo bằng em dâu, thậm chí em dâu có nhi tử, có phu quân, có người hầu của hồi môn bên cạnh giúp đỡ, nàng có cái gì chứ?

Cho dù thật sự muốn tranh giành cũng là lúc có một ngày... Lục Lân bằng lòng đứng bên cạnh nàng, trở thành chỗ dựa của nàng.

Nàng giặt sạch khăn tay hắn đưa đặt trong một cái túi thơm, lại đặt túi thơm ở trên người, nhìn chỉ giống như một cái túi thơm bình thường nhưng lại là bí mật lớn nhất của nàng.

Ước chừng sau khi Lục Lân đi được gần mười ngày, có một ngày gã sai vặt bên cạnh hắn đột nhiên trở lại đưa thư cho Lục gia, nói sau khi Lục Lân đi Đức Xuân cung ngẫu nhiên mắc phong hàn, vốn muốn nghỉ ngơi, nhưng hắn mang bệnh vẫn bận rộn công vụ, đến nỗi qua sáu bảy ngày thân thể vẫn không khỏe, thỉnh thoảng sẽ ho khan.



Lục phu nhân vốn thương yêu nhi tử xuất chúng nổi bật này nhất, nên bà ấy nhất thời lo lắng không thôi, vội vàng tìm đại phu kê đơn thuốc, lại chuẩn bị nước sơn trà, trà nhuận phổi, để Thi Uyển cùng Lục Ỷ tự mình đưa qua.

Biết Lục Lân sinh bệnh, Thi Uyển rất đau lòng, nhưng ngoài ý muốn có thể đi gặp hắn khiến nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ, cứ như vậy vừa đau lòng lo lắng, vừa vui sướиɠ, cuối cùng nàng cầm một đống đồ từ Lục gia xuất phát đi Đức Xuân cung đang xây dựng.

Ở trên xe ngựa, nàng đưa mắt nhìn thuốc đại phu kê, kim ngân hoa, liên kiều, bạc hà, kinh giới vân vân, đích thật là thuốc trị phong hàn, nhưng nàng cảm thấy Lục Lân quá nửa sẽ không uống.

Hắn sở dĩ mang bệnh còn bận rộn công vụ, chẳng qua vì cảm thấy bệnh này không đáng ngại đối với hắn nên không cần quá để ý, thế nên mới kéo dài lâu như vậy, nàng ở bên cạnh gia gia nhiều năm như thế, biết những nam tử trẻ tuổi đại khái đều có tật xấu ỷ vào thân thể cường tráng bèn không đặt bệnh nhẹ đau nhẹ ở trong lòng.

Lần này Trường Hỉ cũng thừa dịp về nhà lấy sách mới lặng lẽ đưa tin cho bà bà, Lục Lân căn bản không chuẩn bị nói cho người nhà biết.

Cho nên bà bà bảo đại phu kê một bao thuốc lớn này, hắn khẳng định sẽ không uống, thứ nhất phải sắc thuốc một ngày hai lần, thứ hai mùi thuốc tràn ngập khắp quan xá, uống vào cũng đắng, nói không chừng hắn sẽ ném sang một bên, cũng cảnh cáo Trường Hỉ kđừng có nhiều chuyện nữa.

Về phần nước sơn trà cùng trà nhuận phổi mà bà bà chuẩn bị, đối với người ho lâu không ngừng mà nói, thật ra thì hiệu quả cũng không lớn.

Khi nàng đi qua một hiệu thuốc trong thành bèn bảo người đánh xe dừng lại, tự mình xuống tự mình vào hiệu thuốc.

“Lá sơn trà hai tiền, lá đông tang hai tiền, cam thảo một tiền, lá bạc hà một tiền, cân ba liều.” Nàng nói với tiểu nhị của hiệu thuốc.

Đều là dược liệu đơn giản, tiểu nhị hiệu thuốc rất nhanh đã cân xong và gói lại cho nàng.

Nàng kiểm tra chất lượng thuốc, hài lòng lên xe ngựa.

Phương thuốc này được gia gia xưng là thuật bất truyền, chuyên trị ho khan, hơn nữa nấu rất tiện, uống vào còn giống như uống nước ngọt, chính nàng đã tự mình thử qua.

Lát nữa nàng sẽ nói với Trường Hỉ, nếu Lục Lân không muốn uống thuốc cứ sắc cho hắn một liều thuốc này, hắn chắc chắn sẽ đồng ý uống, như thế, chứng ho khan của hắn cũng sẽ khỏi.

Đức Xuân Cung không ở trong cung cấm, mà ở trên Quải Nhi Sơn ở ngoại ô.

Quải Nhi Sơn giống như một lão nhân tay chống quải trượng, người trong kinh bèn gọi nó là núi Lý Thiết Quải, nói Lý Thiết Quải đã ở chỗ này phi thăng thành tiên.



Vốn là truyền thuyết, nhưng đương kim thánh thượng thờ phụng đạo quân nên đặc biệt thích núi này, phong làm tiên sơn, bởi vậy khi thánh thượng bệnh nặng, trong cung lập tức quyết định xây dựng đạo cung trên tòa "Tiên sơn" Quải Nhi Sơn này để cầu phúc cho thánh thượng.

Xe ngựa đi gần một canh giờ mới đến dưới Tiên Sơn.

Thi Uyển cùng Lục Ỷ và cả Cẩm Tâm Hồng Ngọc cùng hơn mười nha hoàn người hầu từ trên xe ngựa xuống, đến cấm quân canh giữ bên ngoài Đức Xuân cung.

Cung điện cầu phúc cho Hoàng thượng nên đương nhiên không phải chuyện đùa, không thể xảy ra sai sót giống như tẩm cung Hoàng thượng, thế nên thủ vệ nơi này cũng cực kỳ nghiêm ngặt.

Hạ nhân Lục gia lên trước nói rõ, bởi vì chủ trì xây dựng cung điện Lục Lân không cẩn thận nhiễm bệnh nên gia quyến tới đưa thuốc.

Cấm quân bảo hạ nhân đưa ra giấy chứng nhận, hạ nhân đang muốn tìm, đúng lúc này một người đi ra nói: "Nơi này là cấm địa hoàng gia, người không liên quan không được tiến vào.”

Cấm quân nhìn người nọ nói: "Vi đại nhân.”

Hạ nhân cầu tình nói: "Chúng ta chỉ đưa thuốc rồi đi, chắc chắn sẽ không ở lại.”

Người nọ liếc hạ nhân một cái, sau đó nhìn về phía nữ quyến phía sau, đợi đến khi nhìn thấy Thi Uyển ánh mắt hơi dừng lại một lát.

Thi Uyển chú ý tới ánh mắt này bèn rũ mắt xuống, không đối diện với hắn ta.

Vi đại nhân nói: "Ai là chủ tử?”

Hạ nhân không khỏi nhìn về phía Thi Uyển, Thi Uyển lúc này mới ngẩng đầu nói: "Ta là phu nhân của Lục Lân.”

Vi đại nhân lại nhìn về phía nàng một cách quang minh chính đại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Thi Uyển mất rất nhiều sức lực mới không để mình cúi đầu nữa.

“Chỉ có thể cho một người vào, nếu ngươi đã là Lục phu nhân, vậy theo ta đi vào." Vi đại nhân nói xong đã tiến vào trong đại môn cấm quân canh gác.