Chương 17: Náo Nhiệt Không Thuộc Về Nàng

Hiện tại đã ba năm trôi qua, nàng mặc tơ lụa tơ tằm của gia đình phú quý, ăn những món cẩm y ngọc thực trước kia chưa từng ăn, nàng rất cố gắng rất nỗ lực, đọc sách, học tiếng Quan thoại, học lễ tiết, học tất cả mọi thứ của quý nữ kinh thành, từ đó đến bây giờ, nàng đã tự cho mình trở nên không tệ.

Thế nhưng, nàng chỉ là quý nữ ở trong kinh thành, mà Vương Khanh Nhược chính là người nổi bật trong quý nữ.

Tại sao nàng lại cảm thấy mình có thể so sánh với người khác?

Nàng thường nghĩ, ba năm trước mình có dũng khí dám lao đầu vào vùng biển khổ này, nhưng hôm nay xem ra, ba năm sau mình vẫn rất có dũng khí.

Giờ khắc này, nàng mệt chết đi được, tình cảnh này, trong bóng đêm tịch mịch hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, những chuyện của dĩ vãng, nàng chán nản ủ rũ chưa từng có.

Ánh lửa trong chậu đồng càng đốt càng vượng, đốt vô số tâm huyết nàng trước đó vắt óc suy nghĩ trong đêm khuya gần như không còn gì, nàng nghĩ, cứ như vậy đi, nàng muốn buông tha, nàng không cần thích hắn nữa, để cho hắn đi cùng với Vương cô nương của hắn đi, hoặc là cùng Lục Ỷ, cùng ai cũng được, tóm lại không phải là nàng.

Nàng vốn đã trầm mặc, đã ngoài lề của Lục gia, hôm nay lại càng mất đi tinh thần, càng ngày càng uể oải.

Ngay tại thời điểm này, Xương ca nhi của em dâu Điền thị bên kia sinh bệnh, số người không đủ, lại có Hồng Ngọc chủ động xin đi gϊếŧ giặc, Điền thị bèn mượn Hồng Ngọc mượn qua đó, nói là mượn nhưng không biết có trả hay không.

Thi Uyển bị bệnh, uống mấy thang thuốc cũng có chút hiệu quả, nhưng nàng không có tâm trạng ăn cơm uống nước, ăn không biết mùi vị gì, người không có tinh thần nên bệnh cũng chậm khỏi, cứ nằm trên giường năm sáu ngày như vậy.

Sau đó, khi nhiệt độ nóng bức tiêu tán đi một ít, Đức Xuân Cung cũng hoàn công, Lục Lân trở về.

Lục phu nhân mừng rỡ vô cùng, mở tiệc trong Trầm Hương viện để đón gió tẩy trần cho Lục Lân. Trước khi buông tha, đây là lúc Thi Uyển thích nhất, nàng sẽ thử vài bộ xiêm y ít ỏi của mình hết lần này đến lần khác, sẽ không nhịn được muốn bôi son, làm ra bộ dáng đoan trang nhã nhặn nhất để gặp mặt hắn một lần. Nhưng lúc này đây nghe được tin tức, nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng trả lời: "Nói với mẫu thân thân thể ta còn chưa khỏe, sợ sẽ lây bệnh cho mọi người nên sẽ không qua đó.”

Chính miệng nàng cự tuyệt cơ hội có trông mong cũng khó có này.

Không qua được, thì có gì khác nhau? Dù sao cho dù hắn nhìn Miên Nhi một cái, nhìn Xương ca nhi một cái, cũng sẽ không nhìn nàng nhiều thêm một lần.



Dù sao Lục gia náo nhiệt cũng không thuộc về nàng, nàng ở chỗ này không đi quấy rầy đến người khác là tốt rồi.

Buổi chiều, bên Trầm Hương viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ.

Cẩm Tâm bưng thức ăn tới, là đồ ăn chia ra từ trong yến hội, thịt kho tàu, măng hầm, gà thái lát phù dung.

Nàng không có khẩu vị nên không ăn một miếng nào, an vị ở trong phòng ngẩn người, trước kia sẽ tranh thủ thời gian học thêu thùa, đọc sách, luyện chữ, học làm thơ từ, bây giờ biết được những thứ này đều vô dụng nên không muốn học, thế nên trong lúc đó không biết có thể làm cái gì.

Thì ra nàng làm gì cũng vì hắn, nếu không vì hắn thì không có việc gì để làm cả.

Lục Lân, hôm nay hắn cũng rất vui vẻ, cho dù thế nào đi nữa, hắn không cần đến Đức Xuân cung nữa, nàng biết hắn không muốn đi tu sửa Đức Xuân cung, không muốn làm cung sứ gì đó, hắn càng muốn trở lại Tập Hiền viện hơn.

Chỉ có điều hiện giờ Vương tướng công bị thôi chức, hắn trở lại Tập Hiền viện sẽ lại nhớ tới ân sư.

Yến tiệc Trầm Hương viện mãi đến khi trời tối mới dừng lại.

Lục Lân trở lại Thanh Thư các, Lục Ỷ cùng vài nha hoàn khác đang thu thập hành lễ hắn mang về từ quan xá Đức Xuân cung.

Nhìn thấy trong một cái giỏ trúc chứa đầy mấy bao dược liệu và mấy lon sơn trà các loại, Lục Ỷ hỏi: "Thuốc này là lần trước trong nhà đưa đến sao, sao còn thừa nhiều như vậy à?”

Lục Lân liếc nhìn thuốc, nhớ ra điều gì đó hỏi: "Ta chỉ uống phần thuốc nhỏ kia một liều là khỏe rồi, cũng là Phương đại phu kê đơn sao?"

Lục Ỷ suy nghĩ đôi chút, lấy ra một bao thuốc nhỏ hỏi: "Công tử nói cái này sao?”

Bởi vì thuốc này có liều lượng ít, chỉ dùng giấy gấp thành hình tam giác bọc lại.

Lục Lân gật đầu nói: "Ừ.”



Lục Ỷ nói: "Cái này không phải Phương đại phu kê, hình như là Thiếu phu nhân tự mình đi tìm tiệm thuốc kê đơn đấy ạ."

Nàng ta lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Lân, chậm rãi nói: "Nghe nói Thiếu phu nhân bị bệnh còn chưa khỏi, hôm nay ngay cả yến tiệc cũng không đi, hơn nữa cũng đã nhiều ngày như vậy trôi qua, không phải là giận dỗi gì đó chứ..."

Lục Lân nghiêm mặt hỏi: "Cái gì? Giận dỗi cái gì?”

Lục Ỷ liền nói: "Lúc trước Xương ca nhi bị bệnh, chỗ Tam thiếu phu nhân không đủ người nên bèn tìm Nhị thiếu phu nhân xin Hồng Ngọc qua, dù sao hiện tại nàng lo chuyện quản gia, nói một tiếng là được, lại không ngờ không tới hai ngày Nhị thiếu phu nhân đã bị bệnh, người khác đều nói giận dỗi vì việc này, Nhị thiếu phu nhân không có của hồi môn, người bên cạnh vốn không nhiều lắm, hiện tại bị lấy đi một người nên chỉ còn lại mỗi Cẩm Tâm.”

Lục Lân một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Lục Ỷ không biết phong thanh này của mình có hữu dụng hay không.

Nàng ta cũng không hy vọng Thi Uyển ở Lục gia quá yếu, thậm chí chết vì bị ức hϊếp, hoặc là bệnh chết vì cô độc.

Nàng ta là di nương phu nhân sắp xếp cho công tử, nếu có một ngày vào phòng, Thi Uyển chính là chủ tử của nàng ta, các nàng ta có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chia, cho nên nàng ta không hy vọng Thi Uyển quá yếu.

So với đó nàng ta càng không hy vọng người khác đến làm phu nhân thay thế Thi Uyển này.

Thi Uyển nhu nhược không tranh giành người làm chủ mẫu là chuyện không thể tốt hơn, nếu đổi thành kiêu ngạo ương ngạnh giống như Tam Thiếu phu nhân, cuộc sống của các nàng mới không dễ chịu.

Nhưng Lục Ỷ chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, chuyện nàng ta có thể làm, đơn giản chỉ là nhắc nhở công tử đôi chút.

Lục Lân tự mình lấy sách trong hành lý ra đến giá sách cất kỹ, dường như không để ý đến việc này.

Cho đến khi Lục Ỷ cho rằng mình bận rộn vô ích, hắn đột nhiên nói: "Các ngươi sửa sang lại di, ta qua bên kia xem thử.”