Chương 36: Đại Hội Cầu Phúc

Từng ngày từng ngày trôi qua, nàng cũng dần dần khôi phục một ít khí lực, bên ngoài thời tiết đương độ tươi đẹp, cuối thu khí trời mát mẻ nhưng nàng lại không đi ra ngoài một bước.

Mỗi ngày nàng đều ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời mọc về phía đông, mặt trời lặn về phía tây, sau đó đến chạng vạng, ánh mặt trời màu da cam chiếu vào, rồi đến buổi tối tất cả đều trở nên tĩnh mịch.

Có một ngày, Lục phu nhân bên kia dường như có khách tới, Tiêu ma ma tới hỏi nàng, cữu mẫu Vi phu nhân của đương triều hoàng đế đích thân tới, hỏi nàng có muốn đi gặp hay không.

Thi Uyển trước kia rất muốn có cơ hội như vậy, hôm nay lại cảm thấy đó đã sớm là chuyện kiếp trước, lắc đầu ngay cả ánh mắt cũng chưa từng từ ngoài cửa sổ dời qua.

Tiêu ma ma cũng không khuyên nữa, trở về bên Lục phu nhân.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy bình thản sống qua nửa tháng sẽ trở về, ai ngờ ngày thứ sáu các nàng vào ở Am Đường, Lục gia cấp bách phái người đưa tin tức tới, nói đại thiếu phu nhân Tiêu thị sinh non, hôm nay bà đỡ đã đến trong phủ đang đỡ đẻ.

Trong ba đứa nhi tử của Lục gia, chỉ có đại công tử Lục Hằng và nhị công tử Lục Lân là do Lục phu nhân sinh ra, bà ta đương nhiên càng thật lòng thật dạ hơn một chút, mà hai đứa nhi tử này tạm thời chỉ có tôn nữ Miên Nhi, Lục phu nhân một lòng một dạ mong muốn lần này đại tức phủ có thể đẻ được một tôn tử, vừa nghe tin tức này đã vội vàng vàng thu dọn vài thứ rồi trở về, để Tiêu ma ma ở lại chỗ này chăm sóc cho Thi Uyển.

Đến buổi tối, Thi Uyển nghe được có người Lục phủ tới, Tiêu ma ma đi lo liệu xong trở về đưa thuốc tới cho Thi Uyển, Thi Uyển hỏi: "Đại tẩu thuận lợi chứ?”

Tiêu ma ma gật đầu: "Nhờ phúc tổ tông, tất cả đều thuận lợi, mẫu tử bình an.”

Thi Uyển còn nói: "Nói như vậy, là nhi tử rồi... Tâm nguyện của mẫu thân xem như đã trở thành sự thật.”

Tiêu ma ma có chút băn khoăn gật đầu, qua một lúc lâu mới nói: "Chờ sau khi trở về, Thiếu phu nhân cũng sẽ có một ngày được như ý nguyện.”

Thi Uyển không trả lời, trong phòng tĩnh mịch.

Tâm nguyện của nàng, nàng còn tâm nguyện sao?

Tiêu ma ma đợi một lát, nhỏ giọng nói với nàng: "Uống thuốc trước đi, thuốc đắng, uống thuốc xong mới có thể nhanh chóng dưỡng tốt thân thể.”

Thi Uyển ngoan ngoãn uống thuốc.

Thuốc là một thứ rất kỳ quái, cũng không có thói quen uống, chỉ biết càng uống càng khó chịu, càng uống càng sợ hãi, nhìn thấy nó đã buồn nôn.



Nhưng, người người đều nói thuốc đắng.

Thực ra thuốc phá thai cũng rất đắng.

Đợi nàng uống thuốc xong, Tiêu ma ma nói: "Hai ngày nữa là tết Trùng Dương, trong phủ sẽ làm lễ tắm gội cho tiểu nhi tử, ta cũng phải trở về một chuyến, chờ qua lễ tắm gội ta sẽ lại đây, phu nhân có lẽ không rảnh, nhưng ta sẽ ở chỗ này đợi đến khi đi ra ngoài với thiếu phu nhân.”

Thi Uyển gật gật đầu.

Từ khi nàng phá thai bèn trở nên nhu thuận có chút đáng sợ, Tiêu ma ma biết trong lòng nàng còn khó chịu, rồi lại không biết có thể nói gì, đành phải hỏi nàng có ăn gì không, có uống gì không, còn muốn ngắm bạch quả hay không, Thi Uyển đều lắc đầu.

Tiêu ma ma bèn đi xuống nấu cháo cho nàng.

Hai ngày sau là mùng chín tháng chín, Tiêu ma ma về nhà họ Lục, bảo Cẩm Tâm vào viện chăm sóc cho nàng.

Cẩm Tâm cũng không biết Thi Uyển ở bên trong "Trai giới" như thế nào, Tiêu ma ma nói với nàng ta Thi Uyển vừa nhiễm phong hàn, cho nên tạm dừng trai giới để điều dưỡng thân thể, Cẩm Tâm liền đưa cơm đưa thuốc cho nàng, nàng cũng không có gì phân phó nên Cẩm Tâm bèn ra ngoài viện nói chuyện phiếm với các nha đầu khác.

Buổi chiều, Cẩm Tâm đi vào nói: "Thiếu phu nhân, bên ngoài có một Vi đại nhân nói là từ trong nhà mang theo chút bánh Trùng Dương tới cho mẫu thân hắn, thuận tiện đưa tới cho chúng ta một ít, người muốn nhận không?"

Thi Uyển kinh ngạc, hồi lâu mới ý thức được nàng ta đang hỏi mình, mờ mịt nói: "Cái gì?”

Cẩm Tâm cảm thấy chủ tử mấy ngày nay không gặp, phản ứng càng ngày càng chậm, bèn nói thêm: "Bên ngoài có Vi đại nhân, mẫu thân hắn chính là quốc cữu phu nhân, cũng trai giới trong am Thanh Tuyết này, hôm nay hắn ta cầm bánh Trùng Dương từ trong nhà đưa tới, nói là mẫu thân hắn ta dặn hắn ta lấy cho phu nhân bên này một ít, thế nên hắn ta mới tới đây, lúc này đang ở ngoài viện.”

Thi Uyển lặp lại: "Người ngươi nói họ Vi sao?”

Cẩm Tâm gật đầu: "Vâng, là họ Vi.”

Thi Uyển sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói: "Không, không cần, kêu hắn ta đi đi.”

Nàng không biết Vi đại nhân này có phải là Vi đại nhân mà mình biết hay không, nhưng cho dù là Vi đại nhân nào, nàng nghe thấy cái họ này đã sợ hãi lạnh lẽo, tuyệt đối không muốn có chút quan hệ gì với hắn ta.

Cẩm Tâm lo lắng thái độ của nàng quá lãnh đạm sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Lục gia và Vi gia, bèn khuyên nhủ: "Như vậy có phải không tốt lắm không? Chi bằng ta nói với hắn ta phu nhân không có ở đây, chỉ có Thiếu phu nhân không tiện gặp khách, nhận đồ của hắn ta rồi ngày sau lại đến nhà cảm tạ?"

“Không, để hắn ta đi đi!" Thi Uyển lập tức trả lời, nhiều ngày trôi qua, đây là lần duy nhất nàng nói chuyện kiên quyết quyết đoán như vậy.



Cẩm Tâm vẫn cảm thấy không ổn, nhưng thấy thái độ kiên quyết của nàng đành phải từ bỏ, cuối cùng nói: "Thiếu phu nhân muốn hắn ta về như thế, ta cũng đành để hắn ta đi vậy." Nói xong thở dài đi ra ngoại viện.

Thi Uyển rụt ở trên giường, sợ hãi ôm lấy thân thể của mình.

Giờ khắc này, nàng cảm thấy cô độc, cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể nói với bất cứ ai.

Nhà họ Lục dường như là nhà của nàng, nơi đó có người thân duy nhất của nàng, còn có phu quân của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy những thứ đó cách mình quá xa xôi.

Một ngày này bên ngoài rất náo nhiệt, nàng ở trong tiểu viện này cũng có thể nghe thấy tiếng chuông chùa Tương Quốc phía trước truyền đến, Cẩm Tâm nói, Tương Quốc tự đang làm đại pháp sự tết Trùng Dương nên rất náo nhiệt.

Mà Lục gia hôm nay cũng rất náo nhiệt, là lễ tắm gội của tôn tử Lục gia.

Lúc nói những lời này, trong giọng nói Cẩm Tâm hơi có chút mất mát. Hễ có chuyện vui như vậy, đám hạ nhân Lục gia đều có thể nhận được rất nhiều ban thưởng, nhưng những nha hoàn người hầu ở lại chùa Tương Quốc này lại bị quên lãng, không thể nhận được ban thưởng.

Sau đó, sắc trời dần dần tối xuống, chạng vạng tối, Cẩm Tâm lại nói với nàng, am Thanh Tuyết ban đêm có đại hội cầu phúc, tất cả ni tăng đều sẽ tham gia tụng kinh, cầu phúc, tấu nhạc, còn có thể phát bánh phúc trùng dương, rất thú vị, hỏi nàng có muốn đi xem thử chút không.

Thi Uyển tất nhiên là không có hứng thú, lắc đầu, Cẩm Tâm còn không buông tha, lại cẩn thận khuyên bảo hồi lâu, Thi Uyển có chút không kiên nhẫn trả lời: "Ta không đi, không cần nói nữa.”

Lúc này Cẩm Tâm mới thôi.

Đợi đến khi đêm xuống, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng gõ mõ, kèm theo tiếng gõ mõ này, trong viện lại an tĩnh đến đáng sợ.

Trong phòng đốt hai ngọn nến, nàng vẫn cảm thấy tối tăm, Thi Uyển có chút sợ, hô lên: "Cẩm Tâm?”

Không có câu trả lời từ bên ngoài.

Nàng lại hô một tiếng: "Cẩm Tâm?”

Sau đó lại gọi: "Lưu ma ma?”

Đều không có người đáp lại.