Chương 47: Tiệc Tẩy Trần

“Sao sư phụ về trễ vậy? Muộn thêm chút nữa trời cũng tối rồi." Nghiêm Tuấn nói.

Vừa dứt lời, Sơn Trà đã lập tức chạy tới nói: "Sư phụ, hôm nay ta đến Lý gia đưa thuốc, vừa lúc gặp được Huyện thái gia mới vào thành nhậm chức, người không thấy đâu, cái người kia rất đẹp mắt... vừa anh tuấn, lại cao lớn, mặc một thân áo trắng quả thực giống như tiên nhân vậy, toàn bộ huyện An Lục chúng ta cũng không có người thứ hai như vậy đâu!"

Thi Uyển nghe xong, liền biết Huyện lệnh mới tới thật sự là hắn, ngoại trừ hắn, không có người nào có thể được người ta hình dung như vậy.

“Người không tò mò sao, ta cũng không khoa trương đâu, hắn thật sự rất đẹp rất đẹp!"

Chỉ có nữ nhân với nữ nhân mới cùng nhau nghiên cứu thảo luận mỹ nam tử, trong tiệm thuốc chỉ có hai nữ nhân là nàng ấy cùng sư phụ, thế nên nàng ấy rất chờ mong có thể thảo luận một phen với sư phụ, nào ngờ phản ứng của sư phụ còn bình thản hơn so với nam nhân.

Thi Uyển trả lời: "Ta biết ngươi không khoa trương, chỉ là cảm thấy Huyện thái gia trông như thế nào cũng không liên quan nhiều đến ta.”

“Không đâu, sư phụ, người không tận mắt nhìn thấy hắn, chờ tận mắt nhìn thấy hắn, người nhất định sẽ không như bây giờ đây."Sơn Trà nói một cách chắc nịch.

Thi Uyển ngồi xuống sao chép tỉ mỉ phương thuốc cá trích đã ghi chép trước đó, chờ sau này có cơ hội tự mình nghiệm chứng sẽ có thể ghi vào sổ phương thuốc chép tay này.

Sao chép xong phương thuốc, ở Hinh Tế đường dùng cơm tối xong, Thi Uyển mang theo hòm thuốc xuyên qua hậu viện Hinh Tế đường, từ cửa sau đi ra ngoài, đi qua một con phố lại đi vài bước đã đến tiểu viện của mình.

Trước tiểu viện, có ba cây hoa hạnh, lúc nàng vào viện đã chạng vạng tối, le lói một tia sáng cuối cùng, mơ hồ nhìn thấy trên cành cây lốm đốm nụ hoa, nở ra một đóa hoa.

Đóa hoa trong trắng có phớt màu hồng phấn, nhụy hoa nhỏ nhắn, tiết trời đầu xuân lá hạnh còn chưa mọc ra, đóa hoa thanh lệ này hết sức bắt mắt ở trên cành.

Ba cây hạnh nàng đã trồng vào năm nàng vào ở, hai năm trước cũng không thấy hoa quả gì, đến năm ngoái mới bắt đầu nở mấy đóa hoa, năm nay lại nụ hoa đầy cành, dự báo mùa hoa nở rộ trong tháng hai tháng ba.

Nàng ở dưới tàng cây nhìn ngắm thật lâu, không khỏi cười khẽ, lúc này mới vào nhà.

An Lục mưa phùn liên tục ba ngày.

Ngày mưa tạnh, mặt trời mới lộ ra nửa bên mặt, Lục Lân ở trong huyện nhận được thiệp mời Trường Hỉ đưa tới.

Là tri phủ Đức An phủ Triệu Tương, cùng Đức An phủ thông phán, hộ Tào tòng quân, tư pháp tòng quân, cùng với huyện thừa huyện An Lục, huyện úy, miếu lệnh vân vân, mời hắn hai ngày sau tới Cát Khánh lâu dự yến tiệc đón gió tẩy trần cho hắn.

Đường đường là tri phủ Đức An phủ, phẩm cấp lớn hơn rất nhiều so với huyện lệnh nho nhỏ như hắn, nhưng lại tự mình tổ chức đón gió tẩy trần cho hắn, hắn không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt.



Vì thế hắn trầm mặc trả lời thiệp mời, hai ngày sau sẽ tới Cát Khánh lâu.

Cát Khánh lâu là tửu lâu lớn nhất ở Đức An phủ, tổng cộng có ba tầng, cho dù đặt ở kinh thành cũng không được coi là đơn sơ.

Tuy nhiên ngày hôm nay Cát Khánh lâu lại không có một bóng người, toàn trường đều do một nhóm quan viên Đức An phủ cùng An Lục huyện bao trọn, rượu ngon món ngon, diễm vũ sênh ca, ngay cả nữ tử bồi rượu cũng có hơn mười người, nghe nói đã gọi tới các cô nương đứng đầu ở bảy tám thanh lâu lớn nhỏ của Đức An phủ.

Lục Lân mang theo ý cười rất nhạt nâng chén cạn ly cùng các quan viên, nói một ít lời tâng bốc lẫn nhau, đơn giản chính là bộ dạng trong quan trường.

Hắn cực kỳ rõ ràng, những quan viên lớn nhỏ này vì sao lại khách khí với hắn như thế.

Chắc chắn không phải vì bản thân hắn.

Bởi vì hắn họ Lục, bởi vì phụ thân hắn làm phó tướng.

Mà hắn thì sao, mười tuổi đã có tên thần đồng, mười lăm tuổi bái Tể Phụ đương triều làm thầy, hai mươi tuổi đỗ cao bảng nhãn, danh chấn kinh thành, phong quang vô hạn.

Sau đó nhậm chức ở Thanh Quý Quán, được Hoàng đế tán thưởng, ba năm mặc áo bào tím, người người đều nói hắn trước ba mươi lăm tuổi sẽ làm tham tri chính sự, trở thành phó tể tướng trẻ tuổi nhất.

Tuy nhiên, hết thảy đều do phụ thân hắn che chở, chỉ cần hắn không nghe phụ thân khuyên can, khư khư cố chấp, cuối cùng sẽ đυ.ng phải tường nam.

Lão sư qua đời, hắn chịu ghẻ lạnh nhậm những chức quan nhàn rỗi, đến năm ngoái, bởi vì ghắn phản đối thái hậu thay hoàng đế chịu triều bái của bách quan, tiếp tục nắm giữ triều chính mà bị giáng chức, nhậm chức huyện lệnh An Lục thất phẩm này.

Con đường làm quan bảy năm đứng chựng tại chỗ, hắn lại kẻ vô tích sự, trong lòng tràn đầy mờ mịt.

Hắn biết nên thăng quan tiến chức như thế nào, biết nên phỏng đoán cấp trên như thế nào nhưng lại làm không được.

Một năm này, hắn liên tục giáng sáu cấp, cách khát vọng lý tưởng của mình càng ngày càng xa, xa đến gần như không thể nhìn thấy.

Chịu đựng hai canh giờ ở Cát Khánh lâu, Lục Lân lấy lý do tửu lượng không chịu nổi, cự tuyệt đề nghị của huyện úy Chương Bính ở lại Cát Khánh lâu, ngồi xe ngựa rời đi.

Hắn cố ý rời đi, những quan viên khác đều đuổi cô nương thanh lâu về tiễn hắn rời đi, Dương Chiêu và Chương Bính, hai thuộc hạ huyện An Lục tiễn hắn một đoạn đường dài mới rời đi.

Sau khi tạm biệt hai người thì đêm đã khuya, Lục Lân trở lại trong xe ngựa, mặt đầy mệt mỏi, dáng vẻ đạm mạc, trầm mặc ngồi ở đuôi xe ngựa, ngay cả cảnh phố xá bên ngoài cũng không có lòng dạ nào để ngắm nhìn.

Trường Hỉ biết công tử nhà mình chán ghét tiệc rượu tối nay, cũng trầm mặc không quấy rầy đến hắn.



Bóng đêm yên lặng, chỉ có ánh trăng mờ nhạt, không khí toát ra cái lạnh đầu xuân.

Lục Lân, Trường Hỉ, và cả người đánh xe được thuê làm đều an tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe ngựa chạy trên đường.

Đúng lúc này, một cái bóng đen kỳ quái ở phía trước đường, từ xa xa chạy lại gần bên này.

Trường Hỉ ngồi trên xe nhìn chằm chằm bóng đen kia một lúc lâu nhưng vẫn không thể nhìn rõ, không khỏi căng thẳng hỏi người đánh xe: "Ngươi xem đó là người sao?"

Người đánh xe phát ra âm thanh nghi hoặc, không lập tức đáp lời chỉ là không tự chủ được thả chậm tốc độ xe, chờ bóng đen kia càng ngày càng gần, hai người đều nhìn ra là một người đang cõng một người khác.

Hoặc có thể nói là, là một nam nhân đang cõng một nữ nhân vội vã chạy về phía này.

Nhưng người nọ nhìn qua đã chạy được một đoạn đường rất xa nên sớm không còn sức lực, tốc độ chạy bộ càng ngày càng chậm, lúc này nhìn thấy một chiếc xe ngựa, ở bên đường do dự một hồi sau đó đột nhiên dừng lại, thả nữ nhân trên lưng xuống mặt đất, "Bùm" một tiếng quỳ ở bên cạnh xe ngựa.

Người đánh xe "Shh" một tiếng dừng lại.

“Lão gia, cầu xin các ngài đưa ta một đoạn đường, đưa ta đến y quán với, ta sẽ trả tiền cho các ngài, xin hãy giúp ta cứu thê tử của ta, nàng sắp không xong rồi.”

Người đánh xe đương nhiên biết mình không làm chủ được bèn nhìn về phía Trường Hỉ.

Nhưng ông ta biết, huyện thái gia mới tới này quá nửa sẽ không đồng ý, công tử phú quý từ kinh thành tới, ngay cả đại quan Đức An phủ cũng phải nịnh bợ ton hót hắn, bao hết tửu lâu ba tầng lớn như vậy mời hắn ăn cơm, nhưng hắn nhìn qua có chút quạnh quẽ, không giống người dễ nói chuyện.

Qua một lúc lâu, Lục Lân cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, ở trong xe hỏi: "Sao vậy?”

Trường Hỉ trả lời: "Công tử, có người bảo chúng ta đưa hắn đến y quán, phu nhân hắn sắp không xong rồi.”

“Để hắn lên đi." Lục Lân nói.

Trường Hỉ lập tức xuống xe ngựa, để nam nhân kia cõng thê tử lên lưng.

Nam nhân liên tục nói lời cảm ơn, nhưng lúc bế thê tử lên xe lại không biết đặt nàng ấy ở đâu, hiển nhiên trên ván xe vốn có hai người nên không có chỗ ngồi.

Lúc này giọng nói bên trong trẻ tuổi mà trầm tĩnh phát ra: "Hai người các ngươi đều vào đi.”