Chương 8.3: Tán tỉnh con gái mỗi ngày

Vóc dáng cậu cao ráo, khoác lên người bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ khiến vóc dáng dong dỏng cao lúc ban đầu thêm phần điển trai hơn, cẳng chân và cánh tay cậu thon dài săn chắc, là một vẻ đẹp săn chắc chỉ có ở tuýp con trai thích vận động, hiển nhiên hằng ngày cậu cũng hay vận động.

Chạm mắt khoảng hai giây, cậu lơ đễnh dời tầm mắt.

Khi rời đi, cậu đưa tay chà xát mái tóc ngắn của mình một cách tự nhiên, lúc này Đường Miểu mới chú ý tới mái tóc cậu.

Hình như cậu vừa đổi kiểu tóc......

Cũng đẹp trai đó chứ.

Khi tất cả mọi người tập trung đông đủ thì cũng là lúc trận thi đấu bắt đầu.

Mở màn hai phút, chưa có đội nào ghi được điểm, thành viên của hai đội cổ động viên đã bắt đầu ganh đua phân cao thấp.

“Công nghệ phần mềm cố lên! Công nghệ phần mềm cố lên nha......”

“Công nghệ thông tin hãy cố lên! Công nghệ thông tin ơi cố lên nha......”

Nhưng cuối cùng con gái bên lớp công nghệ phần mềm chiếm đại đa số, khí thế cũng càng mạnh mẽ hơn, chưa kịp phân cao thấp được bao lâu thì bên đội đối diện đã rơi vào thế hạ phong, còn lúc này lớp công nghệ phần mềm cũng đã dẫn đầu với sự chênh lệch giữa hai đội là 7 điểm.

Khí thế lớp công nghệ phần mềm càng ngày càng dâng cao hừng hực khó đỡ, lớp công nghệ thông tin mất dần phong độ liên tiếp lui về, một tiếng còi bỗng tiếng vang, nửa trận đầu của trận thi đấu kết thúc.

Mấy chàng trai người nào người nấy cũng đẫm mồ hôi trở về chỗ tập trung của lớp mình, mấy cô em gái ở khóa dưới sôi nổi đưa nước khoáng đầy chu đáo.

Phó Khả Dịch dùng bao cổ tay ở trên cánh tay lau mồ hôi trên cổ mình, tiện tay nhận đại một chai nước khoáng từ trên tay của một bạn nữ nào đó, vừa uống nước vừa bảo mấy thành viên đội mình đến bàn bạc chiến thuật.

“Phi, mày bám theo chặt số 11 đội đối diện cho tao, cậu ta là thành viên chủ lực của đội bên đó, nếu chặn được cậu ta thì trận này bên mình thắng dễ thôi.”

“OK.”

“Bảo, mày thì ném rổ không chuẩn khi đứng ở ngoài vạch ba điểm, cách tốt nhất là chuyền bóng cho đồng đội.”

“Tao biết rồi.”

Khi cả đám thảo luận xong thì cũng đúng lúc hết thời gian giải lao.

Bọn họ đập tay khích lệ cho nhau xong thì mỗi người trở về sân bóng.

Phó Khả Dịch vặn chặt nắp chai, ngó một chỗ ở phía bên ngoài sân bóng rổ, sau đó lập tức đi đến chỗ Đường Miểu.

Không biết là cố ý hay vô tình, khi đi ngang qua Đường Miểu, cậu đưa non nửa chai nước cho cô: “Đàn chị, cầm hộ em một chút nhé.”

Đường Miểu thoáng bất ngờ, giơ tay cầm chai nước kia.

Cậu cũng không nhìn cô, biểu cảm rất lạnh nhạt.

Khi cậu sắp đi, Đường Miểu mở miệng nói: “Phó Khả Dịch, một lát nữa đội bên kia sẽ nhằm vào cậu, đừng chủ quan quá.”

Phó Khả Dịch......

Lần này không gọi nhầm nữa rồi.

Phó Khả Dịch dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, cuối cùng khuôn mặt không chút cảm xúc cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

“Vâng, đàn chị nhé.”