Chương 12: Đó rốt cuộc là cái gì?

Nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng, cô dường như có thể thấy được nhà hàng xóm với cây xoài xanh biếc quanh năm đang trổ quả, cành lá nhẹ nhẹ lay động trong gió.

Cảnh tượng quen thuộc làm cho cô như được thả lỏng, niềm vui sướиɠ vì được sống sót sau tai nạn cũng tăng lên. Trần Kiều ngã quỵ ở trên sô pha trong phòng. Cô thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi vì cuối cùng cũng có thể chạy thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Đã mấy ngày cũng chưa được ngủ ngon, giờ phút này mí mắt cô như bị chì nặng xuống, cứ díu lại không mở lên được.

Cô nhìn sơ qua vách tường, lịch điện tử treo trên tường hiện lên: ngày 24 tháng 1, 12 giờ 30 phút.

Lúc cô đến phúc thuận trấn là ngày 18 tháng 1, vậy là đã trôi qua được bảy ngày sao.

Ý nghĩ mơ hồ thoáng hiện lên trong đầu cô, ngay sau đó cô miên man chìm vào suy nghĩ. Trần Kiều nằm lên ghế sô pha, quyết định không để ý gì nữa mà đi ngủ.

Nhưng bỗng nhiên cô nhận thấy cẳng chân mình bị ngứa, giống như có thứ gì đó đang bò.

Cô mệt mỏi cúi đầu nhìn xuống.

Một con mắt nhỏ bằng hạt ngọc đang bò ở trên đùi cô. Nó chỉ lớn hơn con gián to một chút.

Ngay khi ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, Trần Kiều ý thức được cô giống như đang bị lực lượng thần quái tra tấn.

Cô cong chân lên, hung hăng đá nó một cái. Con mắt này bị lực tác động đá văng ra ngoài, dính ở trên tường nhưng không bị nổ tung giống như lúc trước.

Nó dừng lại ở trên tường trong chốc lát, sau đó thoát khỏi bức tường, nổi lên giữa không trung, giống như một con sứa đang trôi lơ lửng trong biển nước, cứ lắc tới lắc lui như vậy.

Trần Kiều:......?

Trần Kiều không thể giải thích được, hơn nữa cũng không muốn giải thích.

Cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng đẹp.

......

Đánh thức cô là tiếng kêu quen thuộc.

“Kiều Kiều, dậy ăn cơm!” Có ai đó lay động bả vai cô.

Cơn buồn ngủ vẫn chưa qua đi, Trần Kiều mở mí mắt đang díu chặt lên, đập vào mắt cô chính là gương mặt của mẹ.

“Mẹ...” Cô nắm lấy cánh tay của mẹ, dựa vào người mẹ làm nũng: “Con thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ.”

“Tự nhiên nói cái gì tào lao?” Mẹ cô sờ sờ lên trán của cô: “Mẹ còn tưởng con bị sốt đến nói mê sảng, cái này không phải là tốt đâu? Mau đi ra ăn cơm, để chút đồ ăn đều nguội lạnh.”

“Dạ” Trần Kiều nói, khó khăn đứng dậy, đi theo sau lưng mẹ về phía phòng bếp.

Bỗng nhiên mắt cô dừng lại ở trên cái ót của mẹ.

Ở đó có một con mắt nhỏ bằng hạt ngọc, treo ở trên một lọn tóc rơi ra của mẹ, giống như người vượn trên núi Thái Sơn nắm sợi dây lắc lư ở giữa không trung.

“......”

Trần Kiều dụi dụi mắt, mở to mắt nhìn lại lần nữa.

Con mắt không có biến mất, ngược lại còn có một đám màu đỏ. Dây thần kinh, cơ bắp hoặc là thứ gì khác, cố định chặt chẽ chính nó, sau đó từ từ mà bò tới đỉnh đầu của mẹ cô.

Trần Kiều: “......”

Cái này rốt cuộc là cái gì.