Chương 19: Tự sát…

Vong hồn này theo lời đồn chỉ xuất hiện ở nơi an tĩnh nhất. Cô ấy sẽ lén lút đi đến kệ sách trước, cầm lấy một quyển sách, lật xem vài tờ sau đó đặt nó lại tại chỗ. Có khi cô ấy sẽ còn trợ giúp người ta tìm ra sách không tìm thấy và giúp lấy sách ở kệ sách phía trên mà họ với không tới. Cô ấy bay giữa không trung bắt lấy quyển sách, đưa lại cho bọn họ.

Trần Kiều lại nói: “Đúng là tình nguyện viên trong thư viện. Vong hồn này vẫn còn làm việc tốt.”

Thi Diệc Thanh dần dần bắt đầu quen với việc nhận xét của cô, thậm chí còn nói phụ họa thêm: “Chính xác, người quản lý thư viện có vẻ khá nhàn nhã.”

Chuyện kỳ quái thứ ba chính là nơi bọn họ đang đứng giờ phút này, khu dạy học cấp ba, phòng học này có kiến trúc kỳ lạ gì đó.

“Phòng học kỳ lạ gì đó?” Trần Kiều có chút hoang mang: “Không có nói chính xác là ở tầng 12, cũng không phải là phòng học. Chỉ có nói là một phòng học trống không nào đó.”

“À ra vậy.” Thi Diệc Thanh rất tin tưởng: “Tớ cũng hỏi các cậu ấy là phòng học nào, các cậu ấy nói không biết cụ thể là phòng nào.”

“Nội dung kỳ quái này là, khu dạy học cấp ba của trường sau giờ tan học sẽ xuất hiện quỷ. Nếu ai đó gặp được, nó sẽ bám theo những người này, theo bọn họ vào trong nhà làm loạn, thậm chí sẽ nguyền rủa gϊếŧ chết bọn họ.” Hắn nhớ lại những lời này: “Còn nói là mỗi học kỳ đều có mấy nữ sinh gặp phải chuyện này, sau giờ tan học ở khu dạy học cấp ba gặp phải quỷ, sau đó bị dọa đến khóc lóc bỏ chạy khỏi trường.”

Hắn còn nói thêm: “Từ đó về sau các cậu ấy đều không tới trường đi học. Có người nói các cậu ấy sau này chuyển trường, còn có người nói các cậu ấy bị quỷ nguyền rủa mà chết, hoặc là bị quỷ nhập vào người mà tự sát chết.”

Trần Kiều như suy tư gì: “Nữ sinh đó sau giờ tan học tới khu dạy học cấp ba để làm gì?”

“Cái này tớ cũng không biết, các cậu ấy chưa nói.” Thi Diệc Thanh suy đoán nói: “Có thể là đã để quên cặp sách? Phòng thí nghiệm cùng phòng máy tính đều ở tại tầng này, còn có một ít phòng hoạt động chung.”

Trần Kiều đi vào phòng học này.

Trong phòng học thoạt nhìn không có người, chỉ có một ít bàn ghế đặt rải rác ở giữa không gian trống, càng làm tăng thêm vẻ trống rỗng. Có mấy cái bàn ghế sắp gãy nhưng không ai đem chúng ra bãi đựng đồ phế thải.

Mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn làm phía chân trời còn lưu lại một quầng sáng màu hồng. Trong phòng học sáng đèn, không thể nào lại có ánh đèn sáng chiếu vào phòng học không người được. Các hạt bụi trong không khí dưới ánh sáng bay lơ lửng giống như những viên kim cương nhỏ bé.

Trong phòng học này tràn ngập một bầu không khí cổ cổ xưa, sàn nhà đầy những hoa văn và vết bẩn. Trên bục giảng có mấy dòng chữ, bảng nhựa màu đen bên ngoài bám đầy tro bụi.

Đồng hồ trên tường giống như cũng đã hư từ lâu, kim giây dừng lại ở nơi đó, kim giờ đứng yên chỉ hướng số 1, kim phút ngừng ở giữa phút 20 và 25. Cái này đương nhiên không phải là thời gian hiện tại.

Thoạt nhìn, phòng học này đã có một thời gian dài không được sử dụng.

Trần Kiều quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng học, cửa ở đó vẫn chưa khép lại nhưng trong không khí lại một quầng sáng xanh lam, còn có một dòng chữ nổi giữa không trung ghi rõ ràng:

【⚠ cấm đi chuyển, kiên quyết rời đi sẽ bị coi là phạm quy Rõ ràng, đây chính là nơi cô sẽ thực hiện nhiệm vụ chính.

Phía sau phòng học có một gian phòng rất nhỏ, diện tích chỉ khoảng bốn năm mét vuông, bốn bức tường đều kệ đựng đồ đạc, chỉ chừa lại một góc nhỏ hẹp để làm cửa ra vào.