Chương 2: Cậu làm sao vậy???

Thi Diệc Thanh chạy nhanh xuống lầu, chân giẫm lên bậc thang nghe thình thịch. Mẹ hắn ngồi ở trên sô pha trong phòng khách trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn đang vội vàng mang giày, có chút bực mình: “Thi Diệc Thanh, con làm gì vậy? Vội vã đi đâu đó?”

Thi Diệc Thanh cầm lấy chìa khóa, chỉ nói một câu: “Con không vội thì sẽ có người chết đó!”

Cha hắn từ phòng bếp thò đầu ra, chỉ nhìn thấy cánh cổng đóng sầm lại một tiếng lớn: “Này, con không ăn cơm à?”

Thi Diệc Thanh đã đi khỏi, mẹ hắn thay hắn trả lời: “Ông làm cơm quá khó ăn, dọa nó chạy mất rồi.”

Cha hắn gãi đầu, không dám cãi lại lời bà vợ nói, đáp lại một câu: “Ờ!”

Thi Diệc Thanh vừa chạy vừa tải lại trang.

Liên nại tương không có đăng bài viết mới, hẳn là còn kịp.

May mắn là nhà của hắn gần trường học, bình thường mất khoảng mười phút đi bộ. Hắn cố gắng chạy thật nhanh để mau đến trường học.

Tuy rằng đang là kỳ nghỉ đông trong nhưng các học sinh lớp trên vẫn còn đi học, bởi vậy nên trong trường vẫn có người trực bảo vệ. Hôm nay vừa đúng lúc người trực ban quen với Thi Diệc Thanh, vừa nhận ra hắn, nghe hắn nói là tới trường để lấy đồ để quên để về nhà làm bài tập thì lập tức cho hắn đi vào.

Người bảo vệ thấy hắn mùa đông mà chạy mặt đầy mồ hôi còn tốt bụng đưa tờ khăn giấy cho hắn. Thi Diệc Thanh cầm lấy khăn giấy, vội vàng nói “Cảm ơn” rồi chạy thẳng về hướng tòa nhà thực nghiệm.

Tòa nhà thực nghiệm có thang máy, hắn liếc mắt một cái, phát hiện thang máy mới từ tầng bốn lên tầng năm, có thể là các học sinh lớp trên dùng. Tòa nhà thực nghiệm có tới tám tầng, hắn do dự một chút rồi quyết định chạy thẳng thang bộ lên.

Mới vừa chạy đến tầng tám, hắn liền nhìn thấy Trần Kiều.

Cô ngồi ở trên lan can sân thượng, người nghiêng ra bên ngoài lan can, chỉ dùng hai tay nắm lấy lan can bên cạnh để giữ thăng bằng.

Nhiệt độ không khí gần xuống không độ nhưng trên người cô chỉ mặc một cái đầm đồng phục màu đen, hai chân trần buông thõng đung đưa nhẹ nhàng ở ngoài lan can.

Thi Diệc Thanh nhìn thấy cảnh tượng này cộng thêm vừa mới chạy nhanh mà tim hắn kích động đến mức như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực.

Giờ phút này, chỉ cần buông lỏng tay, Trần Kiều sẽ ngay lập tức rơi từ tầng tám xuống.

Tầng này cao ít nhất hai mươi mét so với mặt đất, phía dưới lại là mặt đất bằng phẳng, không có bất kỳ cây cối gì hay là đệm để giảm xóc, nếu rơi xuống không chết thì cũng tàn phế.

Gió thổi vù vù thổi bay mái tóc dài của Trần Kiều. Cả người cô mỏng manh như một chiếc lá, chỉ cần một trận gió mạnh là có thể thổi cô xuống dưới.

“Trần Kiều?” Thi Diệc Thanh nhỏ giọng gọi tên cô, sợ làm cô bị kích động.

“Hả?” Trần Kiều quay đầu, lúc này mới phát hiện cách cô mấy mét đột nhiên xuất hiện một người: “Thi Diệc Thanh, sao cậu lại ở chỗ này?”

Nếu bỏ đi cảnh đang ngồi ở lan can sân thượng tầng tám thượng thì thoạt nhìn trông cô rất bình thường, không giống như là bộ dạng muốn tìm đến cái chết.

“Tớ, tớ…” Thi Diệc Thanh nói lắp, không biết có nên nói thật hay không.

“Cậu làm sao vậy?”