Chương 9: Mẹ đang ở nơi nào???

Trần Kiều như nín thở.

Cô run rẩy hỏi: "Mẹ đang ở nơi nào?”

"Mẹ đang ở trong nhà, còn nói mẹ đang ở nơi nào?” Mẹ cô tức giận nói: “Tối hôm qua thượng con ở trên lầu lục đυ.c làm cái gì đó? Làm cha con mới năm giờ sáng đã bừng tỉnh. Không phải là nửa đêm con nhảy múa đó chứ?”

Trần Kiều khổ sở nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng phát khô.

Cô xác nhận lại một lần nữa: "Mẹ cùng cha đang ở thành phố A sao? Con cũng đang ở thành phố A sao?”

“Đúng vậy, không ở thành phố A thì muốn ở đâu? Con ngủ bị mớ à?” "Mẹ, không nói chuyện đó nữa, chào mẹ.”

Trần Kiều cúp điện thoại.

Cô nhìn về phía nhà trọ người dân cách đó mấy mét.

Hai người đã cùng cô ngồi máy bay đi đến phúc thuận trấn và người ở đầu dây điện thoại bên kia, rốt cuộc ai mới là cha mẹ của cô?

Mà "Trần Kiều" đang ở tại thành phố A lại là ai?

-

Trần Kiều đặt vé máy bay, muốn bay trở về thành phố A ngay lập tức.

Cô không rảnh nghĩ đến những chuyện khác. Cô kéo rương hành lý chạy nhanh tới sân bay, chỉ còn cách vài tiếng đồng hồ là máy bay cất cánh.

Nhưng càng gần tới giờ bay, cô ngồi ở sảnh chờ thì thấy sương mù bên ngoài càng lúc càng lớn, ngay cả hình dáng máy bay cũng đều dần dần biến mất ở trong sương mù.

Từ sảnh chờ nhìn ra, một màn sương mù trắng xoá bao phủ khắp sân bay, tầm nhìn cực thấp, tưởng chừng như cảnh tượng bên ngoài trong mấy mét cũng không thấy rõ, cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay cũng trở nên mơ hồ nhìn không rõ, cùng sương trắng hòa hợp thành một khối.

Cuối cùng chuyến bay vẫn bị hủy bỏ.

Sân bay thông báo chuyến bay bị hủy bỏ, âm thanh truyền tới nghe xa xôi mà mơ hồ, Trần Kiều cảm thấy cảm giác này giống như là bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ trong phòng theo dõi.

Cô nhớ tới lúc trước có đọc qua tiểu thuyết. Trong bộ tiểu thuyết “Thời không mảnh nhỏ” có một giả thiết, mọi người ở trong một khu vực nhỏ trong thành phố đó nhìn như sinh hoạt bình thường nhưng người nào có ý định đến thành phố thì đều một đi không trở lại.

Là cái lực lượng siêu nhiên nào đó có ý đồ ngăn cản cô về nhà sao? Lực lượng này chỉ có thể khống chế thị trấn nhỏ, cho nên ngăn cản cô trốn thoát, vì nơi này vốn dĩ chỉ là một khu vực nhỏ, vốn không tồn tại đường trốn thoát?

Có lẽ cho dù máy bay có cất cánh được cũng sẽ đυ.ng phải bức tường không khí ở không trứng.

Trần Kiều nghĩ ngợi mông lung.

Sảnh chờ dần dần giảm bớt người, cuối cùng chỉ còn một mình cô.

Ánh đèn bên ngoài sảnh chờ bị sương mù bao phủ, biến thành những điểm sáng mơ hồ, dù cho có ánh sáng ở đại sảnh chiếu vào cũng có vẻ có chút u ám.

Trần Kiều ngồi cuộn tròn ở trên ghế dài. Cô không nghĩ sẽ rời khỏi nơi này vì không gian bị bịt kín, vì sợ hãi tiếp tục mở cửa sẽ lại thấy hành lang dài của nhà trọ người dân.

Qua một hồi lâu, cô nửa mơ nửa tỉnh bị sân bay âm thanh quảng cáo của sân bay làm bừng tỉnh.

Trần Kiều ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trong tay đột nhiên cầm một phong thư.

Phong thư này thoạt nhìn rất kỳ quái.

Nó được làm từ giấy tái chế màu đen, mặt trên không có viết rõ người gửi hay người nhận, chỉ có một dải lụa màu xám nhạt buộc cố định ở giữa phong thư. Toàn bộ phong thư toả ra hương thơm nhàn nhạt, có vị thơm ngọt dị thường.

Không biết ma xui quỷ khiến nào mà Trần Kiều mở ra phong thư.

Bên trong chỉ có một vật. Đó là cái gì? Trần Kiều cảm thấy có điểm khó hiểu.

Nó thoạt nhìn giống như là đạo cụ xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, hơi mỏng như tờ giấy nhưng lại có đặc tính trong suốt, còn có ánh sáng xanh, có lẽ là một loại giấy điện tử hoặc là thiết bị linh tinh.