Chương 28

Lúc này, mặc dù không có biện pháp quản lý thao tác nào của Lâm Phàm, nhưng bất kỳ nội dung nào Lâm Phàm gửi lên trên wechat cùng lúc cũng được truyền hình trực tiếp.Người xem trên toàn thế giới cũng có thể được tất cả động tĩnh của anh trên nhóm wechat, bao gồm cuộc hội thoại giữa anh với Giả Mạn Nhu.

Lúc này, tin tức Giả Mạn Nhu muốn Lâm Phàm phát bao lì xì cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người xem.

Mọi người đã thấy Lâm Phàm dùng một triệu tám trăm ngàn mua một bộ âu phục định chế rất khí phách.

Bây giờ bọn họ cũng rất mong đợi Lâm Phàm sẽ đáp lại yêu cầu phát bao tiền lì xì này như thế nào.

Chỉ thấy Lâm Phàm không chút suy nghĩ đã nói hai chữ: " Được thôi."

Với kinh nghiệm đã lăn lộn ngoài xã hội, Lâm

Phàm biết rõ, cho dù người mới có thân phận lớn mạnh bao nhiêu thì cũng phải học cách hòa nhập vào hoàn cảnh mới thôi.

Tốt nhất là anh vẫn nên khiêm tốn một chút, phát một ít quà nhỏ thì những người khác mới có hảo cảm đối với người mới hơn.

Biết được Giả Mạn Nhu yêu cầu anh phát bao li xì, Lâm Phàm cũng sảng khoái đồng ý.

Rất nhiều người xem trực tiếp thấy Lâm Phàm sảng khoái đồng ý nhanh như vậy, họ cũng rất tò mò, rốt cuộc Lâm Phàm sẽ phát bao lì xì có giá trị bao nhiêu đây.

Đầu tiên là Lâm Phàm lướt nhanh qua số người trong nhóm, đại khái có hơn năm mươi người.

Vì vậy anh tùy ý phát bao lì xì có tổng giá trị hai trăm nghìn.

Tên bao tiền lì xì cũng rất tiêu chuẩn: chúc mọi người làm ăn phát tài phát lộc!

Có thể nói đây là bao lì xì hết sức tiêu chuẩn.

Xem ra đối với Lâm Phàm, tiền nhiều hay tiền cũng không quan trọng, quan trọng là có một chút tiền cho mọi người có không khí vui mừng

mà thôi.

Nhưng anh vừa mới gửi bao tiền lì xì ra ngoài, trong nhóm đã vang lên một chuỗi âm thanh mọi người đang cướp bao lì xì.

Chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, bao lì xì hai trăm nghìn đã hết trong chớp mắt.

Nhưng trong những người đã đoạt bao lì xì này, cũng không có một người nào nói lời cảm ơn với anh.

Người nào cũng giống như người máy vậy, đoạt bao tiền lì xì xong thì trực tiếp lặn mất tăm.

Điều này cũng làm cho Lâm Phàm khẽ cau mày.

Anh còn muốn thông qua cái bao lì xì này để kéo gần khoảng cách với mọi người, thuận tiện muốn nói chuyện anh cần tìm bạn hợp tác.

Nhưng mười mấy giây đã trôi qua mà ngay cả một tin nhắn cảm ơn cũng không có.

Còn không đợi Lâm Phàm nghi ngờ, trong nhóm đã có một người có tên là Không Có Chuyện Gì đánh chữ hỏi:

“Người mới phát lì xì có vậy thôi sao? Có hơi ít

đó!"

Một người khác tên là Khiêm Tổn Sống Qua Ngày cũng phụ họa theo, nói:

“Đúng thật, có mỗi hai trăm nghìn tiền lì xì, người mới cũng quá hẹp hòi rồi đấy!"

Thấy hai người kia lên tiếng, chân mày Lâm Phàm càng nhíu chặt hơn.

Anh cũng không phải người chưa tiếp xúc với nhân sĩ thượng lưu bao giờ.

Mấy năm nay, anh cũng đã gặp nhiều kẻ có tiền, thậm chí anh còn ăn cơm chung với họ.

Người nào cũng có thái độ hết sức thân thiện với anh.

Họ cũng không vì thân phận hèn mọn của Lâm Phàm lúc đó mà xem thường anh.

Ngược lại, họ còn nguyện ý ra tay giúp đỡ anh.

Chẳng qua là khi ấy, Lâm Phàm không có kỹ năng gì nên sự giúp đỡ đó cũng không còn nữa.

Sau đó anh tiếp xúc với mấy kẻ có tiền thật sự, tính khí, thái độ của bọn họ vô cùng tốt.

Lúc đầu, Lâm Phàm còn rất ngạc nhiên, tại sao kẻ có tiền lại không giống như trong tiểu thuyết, phim ảnh.

Sau đó, anh suy nghĩ và hiểu ra, kẻ có tiền được giáo dục và trải qua đau khổ nhiều hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.

Đặc biệt là những người giàu có nhờ tự lập nghiệp, có thể nói, ai cũng rất khôn khéo.

Khi nói chuyện, làm việc, cho dù là việc nhỏ, bọn họ cũng đều phải suy nghĩ thật kĩ.

Trừ phi bạn chọc giận anh ta, nếu không anh ta cũng sẽ không làm việc theo cảm tính.

Nhưng bây giờ, đám con nhà giàu trong câu lạc bộ siêu xe anh vừa mới tham gia này lại khác hoàn toàn với những gì Lâm Phàm biết trước đó.

Đáng ra, đám còn nhà giàu được giáo dục tốt hơn thì yêu cầu của bậc cha chú cũng sẽ nghiêm khắc hơn, vậy nên, bọn họ lại càng phải khéo léo hơn.

Ít nhất thì ở nơi công cộng, ai nên nể mặt vẫn phải nể mặt.

Bằng không, nếu thật sự giống như trong tiểu thuyết, phim ảnh, bọn họ gây chuyện khắp nơi như vậy sẽ bị bậc cha chú đánh cho ị ra quần từ sớm rồi.

Nhưng mà, Lâm Phàm cũng không thích lên mặt dạy đời.

Anh chỉ cười khẩy với những hành vi xấc xược của đám con nhà giàu này.

"Phát bao lì xì chỉ là khách sáo, chê ít như vậy sao cô cậu không tự mình phát hai nghìn đi?"

Đương nhiên, anh chỉ nói thầm, cũng không đăng lên nhóm wechat.

Bởi vì anh vô cùng hiểu cái gọi là tố chất.

Nhưng mà, lúc anh cho rằng sự việc cứ kết thúc như vậy.

Giả Mạn Nhu lại gọi wechat với anh.

Cuộc gọi này lại được Giả Mạn Nhu đồng bộ với thiết bị truyền hình trực tiếp.

Cuộc trò chuyện của cô ta và Lâm Phàm cũng sẽ được đồng bộ trực tiếp cho tất cả khán giả.

"Reng reng..."

Lâm Phàm thấy hiển thị người gọi đến là Giả Mạn Nhu thì hơi khó hiểu, sau đó nghe điện thoại.

Lâm Phàm còn chưa kịp hỏi xem có chuyện gì, người sau đã nói thẳng: "Lâm Phàm! Anh là một người mới, tại sao chỉ gửi bao lì xì có hai trăm đồng?"

Trong mắt Giả Mạn Nhu, tất cả đám con nhà giàu này không phải đều giàu có, thích khoe của sao.

Nếu bọn họ chỉ có mười nghìn, cho dù phải vay một trăm nghìn, cũng phải lấy ra chơi đến cùng.

Chứ không phải giống như Lâm Phàm, gửi bao li xì cũng chỉ gửi hai trăm.

Lúc đầu, cô ta còn tưởng rằng Lâm Phàm gửi một bao lì xì, sau đó sẽ gửi tiếp một bao khác.

Đến khi chờ một lúc lâu, cô ta mới biết được, Lâm Phàm chỉ phát chung một bao lì xì vận may.

Hơn nữa số tiền chỉ có hai trăm.

Cô ta lập tức bị loại hành vi keo kiệt này của Lâm Phàm làm cho tức giận.

Cô ta gọi điện thoại cũng vì để Lâm Phàm gửi nhiều hơn.

Dù sao, trong nhóm wechat cũng chỉ có mấy người là con nhà giàu thật sự.

Lâm Phàm do cô kéo vào được, nếu mất mặt, cũng phải đập vào mặt cô ta.

Nghe được lời này của Giả Mạn Nhu, Lâm Phàm lập tức im lặng.

Giọng điệu của anh mang theo chút cân nhắc, hỏi: "Nếu như hai trăm đồng quá ít."

"Cô cảm thấy tôi nên gửi bao nhiêu tiền lì xì mới được?"

Giả Mạn Nhu cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp báo số tiền dựa theo mức con nhà giàu tiêu pha mà bản thân tưởng tượng.

"Cũng đừng quá tốn kém, anh cứ gửi sáu mươi sáu nghìn sáu trăm đồng đi."

Nghe được con số này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều trợn tròn mắt.

"Không phải chứ! Cô ta đi cướp tiền à? Mở miệng ra đã đòi sáu mươi sáu nghìn sáu trăm đồng!"

"Cướp ngân hàng cũng không dễ dàng như vậy! Đây là cái gì nhóm gì vậy, tôi cũng muốn vào giành tiền lì xì!"

"Nghe nói trong đây chỉ có mấy con nhà giàu thực sự, những người khác đều là đám đi theo biểu diễn thôi, nếu Lâm Phàm thật sự gửi tiền lì xì lớn như vậy, bọn họ còn không cười rụng răng?"

Đối mặt yêu cầu này, Lâm Phàm cũng giận đến bật cười.

Tiền lì xì này là hơn sáu mươi nghìn, gần bảy mươi nghìn đồng.

Anh không thân không quen những người này, họ cũng không phải bạn làm ăn, lại càng không phải bạn lâu năm của anh.

Vừa vào mà anh đã phải gửi bao lì xì gần bảy mươi nghìn đồng, bọn họ cho mình là kẻ ngốc dễ bị làm thịt chắc?

Lâm Phàm muốn từ chối trực tiếp.

Nhưng vào lúc Lâm Phàm có suy nghĩ này.

Âm thanh hệ thống ở trong đầu anh vang lên.

[Leng keng! Chúc mừng kí chủ kích hoạt hành động ẩn lần này!

[Nếu chủ kí từ chối yêu cầu của Giả Mạn Nhu, lại chửi mắng cô ta, hành động này sẽ được đánh giá thấp nhất là cấp C, ban thưởng mười nghìn tiền mặt và một căn nhà trăm mét vuông ở thành phố Long Tĩnh, cụ thể sẽ căn cứ tình huống thực tế mà tiến hành cho điểm, cho điểm càng cao, ban thưởng càng tốt!

Nghe được âm thanh này.

Trong lòng Lâm Phàm lập tức vui vẻ.

Vốn dĩ anh không có ý định đồng ý với