Chương 6

Lúc này, đối mặt với bằng chứng của Lâm Phàm, Cố Thanh Thanh ngẩn cả người ra.Cô khó có thể tưởng tượng ra, trong hiện thực vậy mà thật sự có loại người này.

Trong ấn tượng của cô, quán bar chính là nơi cô với bạn bè cùng nhau đi uống rượu.

Âm nhạc ở nơi này rất kí©h thí©ɧ, đàn ông vào đây toàn là người đẹp trai mà lại rất giàu.

So với những nơi khác thì nơi đây càng thích hợp cho các cô gái ở thời đại này hơn.

Hơn nữa còn có thể tìm được người đàn ông mình thích, quả thực chính là một nơi rất hữu ích.

Có thể cô chỉ là lấy góc độ của một sinh viên đại học năm nhất mười tám tuổi đi nhìn nhận vấn đề.

Hôm nay, bị Lâm Phàm nói như vậy, lúc này cô liền ý thức được vấn đề của mình.

Vào lúc này, cô xấu hổ cúi đầu, trông giống như một đứa trẻ mắc phải sai lầm.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút không phục, ngay sau đó liền mạnh miệng nói: "Đây chỉ là một ví dụ thôi, không thể chứng minh toàn bộ được."

Cùng lúc đó, Lâm Phàm đang chứng minh tính nghiêm trọng trong lời nói của mình, đồng thời làm mất mặt Cố Thanh Thanh xong thì Hệ thống cũng đưa ra điểm mới.

.

Nghe được mấy lời này, ánh mắt Lâm Phàm chớp chớp.

Vừa đúng lúc này, một xe cảnh sát đi về phía này.

Thấy như thế, Lâm Phàm không nói một lời, nhấc chân đi về phía xe cảnh sát.

Vào thời điểm này, mỗi một hành động của Lâm Phàm đều đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Bọn họ đều rất ngạc nhiên, không biết tiếp theo

đây Lâm Phàm còn sẽ làm ra chuyện gì.

Nhóm chương trình cũng khiến “Người qua đường" chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp đi về phía Lâm Phàm.

Nhưng ngay sau đó, khi Lâm Phàm đi tới bên cạnh xe cảnh sát.

Lại thấy được Lâm Phàm chỉ vào Cố Thanh Thanh, nói với cảnh sát: "Anh cảnh sát, vừa rồi có trẻ vị thành niên tới tìm tôi mượn cái bật lửa."

"Hơn nữa, cách nói chuyện của cô ta cho thấy bản thân đã thường xuyên ra vào quán bar, hy vọng anh cảnh sát có thể dẫn cô ta về giáo dục lại một chút."

Phải biết là trẻ vị thành niên bị cấm vào các nơi như quán bar.

Nghe anh nói như vậy, đương nhiên là viên cảnh sát sẽ đưa mắt nhìn về phía Cố Thanh Thanh.

"Cô gái, cô qua đây, chú có vài điều muốn hỏi cô." Cảnh sát vẫy tay với Cố Thanh Thanh nói.

Nhìn thấy hình ảnh này, toàn bộ khán giả là đàn

ông ở phòng phát sóng trực tiếp đều cười vui vẻ.

"Ha ha ha! Nhiêu đây hả? Còn chưa bắt đầu đã thất bại phải đầu hàng rồi! Ông cười chết mất!"

"Còn muốn quyến rũ đàn ông qua đường, mới bắt đầu đã muốn vào ngục giam của cục cảnh sát! Thật sự quá nực cười rồi!"

"Nhóm chương trình chính là cố ý để cho Cố Thanh Thanh đóng giả trẻ vị thành niên, vốn muốn cho người qua đường buông lơi cảnh giác, kết quả không nghĩ tới lại hại bản thân lọt vào hố."

"Ha ha ha! Thật sự đã quá! Đoạn này dù sao cũng không thể cắt bỏ, nhất định phải để cho toàn thế giới đều thấy được!"

"Người qua đường này tên gì nhỉ, tôi thậm chí còn muốn nhận anh ta làm đại ca đấy!"

"Các anh trai này cũng quá ngầu luôn! Bái phục bái phục!"

"Hôm nay tôi phục rồi bà nội tôi đều không đỡ nổi, tôi phục anh rồi!"

Lúc những khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp

đang thoải mái kêu la.

Cảnh sát đưa Cố Thanh Thanh đi, cho dù CỔ Thanh Thanh luôn miệng nói mình không phải là trẻ vị thành niên.

Bởi vì có liên quan đến chương trình, trên người cô không mang theo giấy tờ tùy thân, cho nên cảnh sát phải dẫn cô về thẩm vấn rõ ràng.

Lúc mà Cố Thanh Thanh ngồi trên xe cảnh sát, trong đầu của Lâm Phàm liền vang lên âm thanh hệ thống.

2

Nghe được âm thanh này, ánh mắt của Lâm Phàm hiện lên một tia hưng phấn.

Đơn giản chỉ là giáo dục một "thiếu nữ bất lương" là trẻ vị thành niên mà có thể nhận được món quà hậu hĩnh như vậy.

Điều này đúng là quá đơn giản.

Anh sờ tìm kiếm chiếc chìa khóa xe trong túi áo, ánh mắt đã nhìn ra bãi đỗ xe gần nhất rồi nhanh chân đi về hướng bãi đỗ xe.

Loại xe mang phong cách thể thao cao cấp này, anh cũng muốn tận mắt nhìn thấy một lần.

Trước khi đi thu nhận xe thể thao, Lâm Phàm thuận tiện tìm một nơi mua một cái bật lửa mới.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, anh nhịn không được muốn đốt điếu thuốc lá, giải tỏa tâm trạng kích động trong lòng một chút.

Mà vào lúc anh vừa bước ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ thì lại gặp Cố Thanh Thanh đứng trước mặt.

Chứng kiến việc người này lại có thể thoát ra khỏi tay cảnh sát, Lâm Phàm nhíu lông mày, nhưng cũng không mấy để tâm, nhấc chân liền đi về hướng bãi đỗ xe.

Dù sao người kia cũng chỉ là công cụ để bản thân hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không có khen thưởng của hệ thống, anh lười cũng chẳng muốn nhiều lời dạy dỗ bạn nhỏ làm gì.

Nhưng anh không để ý tới Cổ Thanh Thanh, thì người kia cũng không hài lòng mà bỏ qua cho Lâm Phàm.

Chỉ mới lúc nãy, nhân viên công tác của nhóm chương trình đã ra mặt xác nhận thân phận thật của cô cho cảnh sát rồi.

Đương nhiên cũng nhẹ nhàng thoát khỏi việc hỏi thăm của cảnh sát.

Nhưng cùng lúc đó, nhóm chương trình lại không có ý định bỏ qua cho Lâm Phàm.

Theo bọn họ thấy được, Lâm Phàm chính là một người qua đường vô cùng đặc sắc.

Trước khi chưa khai thác được hết giá trị của Lâm Phàm, bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi mục tiêu kế tiếp.

Nói cách khác, chỉ cần Lâm Phàm vẫn chưa bị phụ nữ dụ hoặc thành công thì vì để đảm bảo

tính công bằng, chương trình này cũng sẽ không chủ động thay đổi nhân vật nam chính.

Lúc này, Cố Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Phàm, trong ánh mắt lóe lên một tia mừng rỡ.

Trong mắt của cô, Lâm Phàm là một cái cục tiền hàng vạn đồng đi lại!

Nắm được Lâm Phàm rồi có thể thoải mái kiểm tiền, cho dù là giả vờ nói dối đáng thương thế nào cũng đều không sao cả.

Nếu không phải cô trải đời còn quá ít, hơn nữa đang trong cơn giận dữ, cô cũng sẽ không nổi giận với Lâm Phàm làm gì.

Vào lúc này, cô chỉ muốn dùng cách dịu dàng nhất để mê hoặc Lâm Phàm.

"Vừa nãy là lỗi của tôi, thật ra tôi đã là người lớn rồi, cũng đã nhiều lần đi quán bar cùng với bạn bè."

"Anh trai, anh nói rất đúng, quán bar quả thực không phải là nơi tốt lành gì, sau này tôi sẽ không bao giờ đi nữa."

"Này! Anh chờ tôi một chút! Chúng ta tâm sự chút đi chứ!"

"Anh trai, anh tên là gì vậy? Có bạn gái chưa?"

"Lúc nãy anh cũng cẩn thận quá đấy, lại còn có thể chú ý tới cái chi tiết này, tôi thích nhất đàn ông có tính tỉ mỉ như anh."

Nhưng cho dù cô có nói như thế nào, Lâm Phàm đều bày ra cái vẻ không quan tâm.

Anh chỉ yên lặng đi tới bãi đỗ xe.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, một số “người qua đường" ở phía sau xa xa đi theo chịu trách nhiệm quay phim.

Không biết từ khi nào, hai người đã đi đến một bãi đỗ xe.

Không biết có phải là may mắn hay không, nhiều bóng đèn ở dưới bãi đỗ xe đều hư hết, chỉ có chút ít mấy ánh đèn vẫn sáng, vách tường xung quanh có một số đã bong cả nước sơn.

Toàn bộ bãi đỗ xe, nhìn đã thấy vô cùng hoang tàn.

Thấy được cảnh tượng như vậy, người xem là nữ giới ở phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu có những phỏng đoán ác ý.

"Người đàn ông này lại mang Cố Thanh Thanh tới nơi này! Cảnh tối lửa tắt đèn, lẽ nào anh ta muốn cùng cô gái này làm loại chuyện ân ái đó?"

"Ôi trời ơi! Suy nghĩ của người đàn ông này cũng thật là biếи ŧɦái đi!"

"Nói không chừng anh ta là tới lấy xe đấy, dù sao nhân viên công tác chắc chắn sẽ không để cho anh ta làm xăng làm bậy đâu."

"Cho dù là tới lấy xe, cũng sẽ không đỗ xe ở nơi hoang tàn này chứ!"

"Đúng đấy, đoán chừng chính là một chiếc xe xích lô nát rồi, nói không chừng anh ta là một tên chăm chỉ mở quầy bán hàng đấy."

"Chăm chỉ? Chỉ người có tiền mới có thể xưng là “chăm chỉ” thôi, bày quầy bán hàng không tính là con gà chăm chỉ đâu?"

"Người này chính là con đỗ nghèo khỉ thôi, anh ta mà có xe thì tôi trực tiếp biểu diễn trồng chuối đi vệ sinh ngoài cho mọi người xem!"