Chương 20

Steve ghé thăm tôi vào xế chiều thứ bảy. Suốt tuần qua chúng tôi ít khi chuyện trò cùng nhau. Tôi rất ngại khi phải gặp nó. Má mở cửa cho nó rồi kêu tôi xuống. Tới nửa cầu thang, tôi ngừng lại, gọi nó lên lầu.Nó ngắm quanh phòng tôi, cứ như cả mấy tháng nay nó không hề đến đây, bảo:

- Tao gần như chẳng nhớ phòng mày ra sao nữa.

- Quên đi. Giả nai hoài. Mấy tuần trước thằng nào ở đây?

Ngồi xuống giường, nhìn tôi rầu rầu, nó nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy mà cứ như lâu lắm rồi. Tại sao cậu cứ tránh mặt tớ?

- Cậu nói gì vậy?

- Hai tuần qua cậu luôn lẩn tránh mình. Lúc đầu mình không nhận ra, nhưng mỗi ngày cậu càng xa cách mình. Thậm chí, thứ năm vừa qua, khi chơi bóng rổ, cậu cũng không thèm chọn mình ra sân.

- Cậu đánh bóng rổ ẹ thấy mồ…

Một lời bào chữa rất “ngố”, nhưng tôi chẳng tìm được câu nào khá hơn. Nó lại nói:

- Lúc đầu mình thắc mắc, chẳng hiểu vì sao. Nhưng rồi mình đoán ra, cậu không bị lạc hôm đi xem xiếc về, đúng không? Có thể cậu quanh quẩn trong rạp, lên ban-công và… đã thấy chuyện xảy ra giữa mình và Vur Horston.

- Tớ chẳng thấy cóc khô gì hết.

- Không sao?

- Không.

- Không thấy gì hết?

- Không.

- Không thấy mình nói chuyện với Vur Horston?

- Không.

- Cậu cũng không…

- Nè, Steve. Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa cậu và ông Crepsley là chuyện của cậu. Tớ đã không ở đó, không thấy, không nghe, không biết cậu đang nói cái khỉ gì. Bây giờ nếu…

- Đừng nói dối mình, Darren.

- Mình không nói dối.

- Vậy tại sao cậu biết mình đang nói về ông Crepsley? Mình đang nhắc tới cái tên Vur Horston mà.

Tôi ú ớ:

- Vì… vì…

- Trừ khi có mặt tại đó, cậu mới biết Vur Horston và Laren Crepsley là một.

Tôi ngồi xuống bên nó, xuội lơ:

- Thôi được, mình thú thật, lúc đó mình ở trên ban-công.

- Cậu đã nghe và thấy những gì?

- Tất cả. Chỉ trừ khi ông ta hút máu cậu và thì thầm quá nhỏ.

Steve thở dài:

- Đó là lý do cậu lảng tránh mình? Vì ông ta bảo mình là ma quỷ?

- Một phần thôi. Cái chính là vì cậu đã năn nỉ ông ta làm cậu thành ma-cà-rồng. Nếu ông ta biến cậu thành ma-cà-rồng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu sẽ tấn công mình, phải không? Vì ma-cà-rồng tấn công những người quen biết trước tiên, đúng không nào?

- Đó là chuyện trong phim, trong sách thôi. Còn đây là đời sống thật. Làm sao mình nỡ hại cậu, Darren?

- Làm sao mình biết được? Vấn đề là mình không muốn làm bạn với cậu nữa. Cậu có thể là một hiểm họa. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cậu gặp một ma-cà-rồng khác, sẵn sàng đáp ứng ước vọng của cậu? Hoặc là ông Crepsley nói đúng, cậu là ma quỷ và…

Steve vật tôi xuống giường, ngồi lên ngực tôi. Nó xòe mấy ngón tay bấu mặt tôi, gào lớn:

- Tao không phải ma quỷ. Rút lại lời nói đó ngay, nếu không tao vặn đứt cổ mày.

- Xin lỗi, xin lỗi. Tao không nói thế nữa.

Tôi cũng hoảng hồn la hét. Thân hình nó đè nặng trên ngực, mặt nó đỏ bừng giận dữ, làm sao tôi không phát khϊếp lên được.

Nó cứ ngự trên ngực tôi như thế đến mấy giây, rồi mới chịu lăn xuống giường. Tôi ngồi dậy, thở hổn hển, tay xoa mặt. Steve lẩm bẩm nói:

- Xin lỗi, tao quá tay. Nhưng chỉ vì những lời lão Crepsley nói, mà mày lơ là, lảng tránh tao, làm tao đau lòng quá. Darren, mày là bạn thân nhất của tao, người duy nhất tao có thể kể lể, chuyện trò. Nếu mày cắt đứt tình bạn của chúng mình, tao sẽ không biết phải làm sao.

Nó bật khóc. Tôi ngồi nhìn nó, vừa thương vừa sợ. Nhưng rồi tôi cảm thấy thương nó hơn. Tôi quàng tay ôm vai nó, nói:

- Ổn rồi, Steve. Tao vẫn là bạn mày. Thôi nào, đừng khóc nữa, Steve.

Nó sụt sịt một lúc rồi bảo:

- Trông tao giống thằng khùng quá hả?

- Tao mới khùng. Tao là thằng hèn. Đáng lẽ tao phải luôn ở bên mày, đáng lẽ tao phải nghĩ đến những gì mày đang phải chịu đựng. Nhưng tao chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến quý bà…

Thấy tôi chợt im bặt, Steve tò mò hỏi:

- Cậu định nói gì?

- Không. Mình lỡ lời thôi.

- Cậu nói dối dở lắm, Shan. Có chuyện gì, nói cho mình biết đi.

Tôi nhìn nó, tự hỏi có nên cho nó biết không. Biết là không nên, vì sẽ đem lại nhiều rắc rối. Nhưng tôi tội nghiệp Steve quá. Hơn nữa, tôi cần có người để kể, để khoe con vật cưng tuyệt vời của mình và những trò biểu diễn của chúng tôi. Tôi hỏi Steve:

- Cậu có giữ được bí mật không?

- Tất nhiên.

- Đây là một chuyện rất quan trọng. Không được cho bất kỳ ai biết. OK? Chỉ hai đứa mình thôi, nếu cậu nói…

- Nếu mình tiết lộ bí mật của cậu, cậu sẽ tiết lộ bí mật của tớ vụ ông Crepsley. Được chưa? Nhưng chuyện gì mà có vẻ bí mật khϊếp thế?

- Khoan đã.

Tôi mở cửa phòng, gọi lớn:

- Má ơi!

- Hả?

- Con dạy Steve thổi sáo. Đừng ai quấy rầy tụi con nghe, má.

- Yên tâm.

Tôi khép cửa, cười với Steve. Nó ngẩn ngơ hỏi:

- Sáo? Bí mật lớn của cậu đó hả?

- Một phần thôi. Cậu có nhớ Quý bà Octa, con nhện của ông Crepsley không?

- Nhớ chứ. Mình không chú ý lắm tới nó, nhưng ai có thể quên được một sinh vật như thế. Những cái chân lông lá của nó khϊếp thật.

Trong khi nó nói, tôi đến mở tủ áo, lấy ra cái l*иg. Nó lim dim nhìn, rồi hai mắt trợn tròn xoe:

- Không… không phải là cái vật mình đang nói đấy chứ?

Tôi mở tấm vải:

- Tùy. Nếu cậu coi đây là một con nhện diễn viên kinh khủng, thì… cậu đúng.

- Thánh thần ôi! Ở đâu… mà cậu… Ôi! Trời đất!

Khoái trá vì phản ứng của Steve, tôi đứng bên cái l*иg mỉm cười như một ông bố đang hãnh diện. Quý bà Octa nằm im lìm, không thèm quan tâm gì tới tôi và thằng Steve.

Steve bò lại gần, nhìn cho rõ:

- Ghê quá! Giống hệt con nhện của gánh xiếc. Cậu kiếm được ở đâu vậy? Cửa hàng bán thú cảnh hay sở thú?

Nụ cười của tôi biến mất:

- Mình… lấy trong Gánh Xiếc Quái Dị.

Nó nhăn mặt, hỏi:

- Gánh xiếc? Họ bán cả nhện sống à? Sao tớ không thấy? Bao nhiêu?

- Mình… không mua. Steve, cậu không đoán, không hiểu gì sao?

- Hiểu gì?

- Đây không phải là con nhện “giống như” con nhện cậu đã thấy. Mà… mà chính là nó đấy. Quý bà Octa.

Steve, nhìn tôi lom lom như chưa hiểu tôi nói gì, tôi vừa định lập lại, nó bật hỏi, giọng run rẩy:

- Đây chính là… con nhện đó?

- Đúng.

- Cậu bảo đây là quý bà Octa của gánh xiếc?

- Đúng.

- Là con nhện của ông Crepsley?

- Steve, cậu sao vậy? Đã bao nhiêu lần mình nói…

- Khoan. Nếu thật sự đây là quý bà Octa. Làm cách nào cậu có được? Cậu nhặt được ngoài đường? Hay họ bán cho cậu?

- Không ai dại dột bán một con nhện khổng lồ như thế này.

- Tớ cũng nghĩ thế. Vậy thì, bằng cách nào cậu…

Tôi hãnh diện nói:

- Mình ăn trộm. Sáng thứ ba, mình lẻn vào rạp hát, tìm thấy cái chuồng nhện, mình xách và chuồn ngay. Mình để lại cho ông Crepsley một lá thư, cho ông ta biết, nếu cố tình tìm kiếm quý bà Octa, mình sẽ báo cảnh sát ông ta là ma-cà-rồng.

Steve thở gấp, mặt nó nhợt nhạt như sắp bị ngất đi. Nó lắp bắp:

- Mày… mày…

- Cậu làm sao vậy?

Nó gào lên:

- Mày khốn nạn! Đần độn! Điên khùng!

- Ê…

- Đồ con bò, con lợn ngu ngốc! Mày không biết là mày đã làm gì sao? Mày không có một chút ý nghĩ nào là mày đang kẹt vào chuyện đầy nguy hiểm à?

- Hả?

- Mày ăn cắp con nhện của một ma-cà-rồng. Mày nghĩ lão ta sẽ làm gì khi bắt được mày? Đét đít mày? Hay mách ba má để phạt mày không cho đi chơi? Mày phải nhớ, chúng mình đang nói về ma-cà-rồng. Lão ta sẽ móc họng mày ra, xé mày thành từng mảnh nhỏ làm thức ăn cho nhện…

Tôi bình tĩnh ngắt lời nó:

- Không. Ông ta đâu dám đi tìm kiếm tao. Tao chôm con nhện hôm thứ ba tuần trước nữa. Cả gần hai tuần rồi, có gì đâu nào. Ông ta đi cùng gánh xiếc rồi và không trở lại nữa đâu.

- Làm sao biết được. Ma-cà-rồng thù dai lắm. Lão có thể trở lại khi mày lớn lên và có cả bầy con rồi.

- Tới lúc đó sẽ tính. Nhưng bây giờ thì tao hết lo rồi. Thật tình, tao tưởng không làm nổi chuyện đó. Tao cứ nghĩ thế nào cũng bị hắn tóm được và gϊếŧ chết. Nhưng tao đã thành công. Đừng chửi tao nữa, được không?

Steve phì cười, lắc đầu:

- Nể cậu thật. Mình cứ tưởng mình gan lì, nhưng ăn cắp con vật cưng của một ma-cà-rồng thì chẳng bao giờ mình dám nghĩ tới. Nhưng vì sao cậu làm vậy?

- Nhìn nó biểu diễn, mình mê quá. Mình biết phải có được nó bằng bất cứ giá nào. Rồi sau khi phát hiện ông Crepsley là ma-cà-rồng, mình thấy là có thể hăm dọa ông ta. Mình biết việc làm của mình là không đúng, nhưng ông ta là ma-cà-rồng, hành động của mình cũng không đáng trách lắm. Chôm đồ của một kẻ ác, cũng là một hành động tốt, phải không?

Steve cười lớn:

- Tớ cóc biết là tốt hay xấu. Tớ chỉ biết một điều, nếu lão trở lại tìm con nhện, tớ không muốn dính chùm với cậu đâu.

Nó cúi sát cái l*иg hơn (nhưng không quá gần để bà Octa có thể tấn công), ngắm nghía cái bụng to đùng đang phập phồng lên xuống. Nó hỏi:

- Có khi nào cậu thả nó ra chưa?

- Mỗi ngày.

Tôi cầm ống sáo lên thổi một nốt. Quý bà Octa phóng tới mấy phân. Thằng Steve hoảng hốt, bật ngửa ra sàn làm tôi cười rú lên thích thú. Nó hổn hển hỏi:

- Cậu điều khiển được nó à?

- Mình có thể bắt nó làm đủ thứ như ông Crepsley. Cũng dễ thôi. Nó rất an toàn khi cậu tập trung tư tưởng. Nhưng cậu hơi lơ đễnh, dù chỉ một giây, là…

Tôi dí ngón tay vào cổ họng và “hự” một tiếng. Mắt Steve sáng lên khi hỏi:

- Cậu có để nó giăng tơ trên môi không?

- Chưa. Tớ ớn cho nó bò vào trong miệng quá. Cứ nghĩ nó chui tọt vào họng là tớ phát khϊếp. Hơn nữa, cần phải có một người cộng tác, trong khi nó ở trong miệng tớ. Cho đến lúc này tớ vẫn chỉ làm một mình.

- … đến lúc này, cậu sẽ không một mình nữa.

Steve tươi cười vỗ tay, đứng dậy.

- Nào, dạy tớ cách sử dụng cài còi bé tí xíu này đi. Tớ cóc sợ cho con nhện vào miệng đâu. Nào, bắt đầu, bắt đầu, BẮT ĐẦU.

Nhìn nó hí hửng như vậy, làm sao tôi từ chối được. Nhưng tôi bảo nó:

- Cậu chưa chơi trò này bằng sáo được, phải tập chứ. Nhưng bây giờ cậu có thể chơi với con nhện, trong khi tớ điều khiển nó.

Tôi cắt nghĩa cho nó hiểu tất cả các trò tôi sẽ làm và dặn dò thật kỹ:

- Im lặng là sống. Đừng nói một tiếng nào. Vì nếu cậu làm tớ mất tập trung, tớ sẽ không điều khiển được nó đâu.

- Hiểu, hiểu rồi. Tớ sẽ câm như đá, cậu đừng lo.

Khi Steve đã sẵn sàng, tôi mở cửa l*иg và bắt đầu thổi sáo. Con nhện tiến ra theo lệnh tôi. Tôi nghe Steve hít một hơi dài: nó hơi hoảng, vì lúc này con nhện đã ra khỏi l*иg. Nhưng nó không ra dấu bảo tôi ngừng trò này lại, Nên tôi tiếp tục để quý bà Octa bắt đầu biểu diễn những tiết mục thường lệ.

Trong hai tuần vừa qua tôi và con nhện càng lúc càng hiểu nhau nhiều hơn. Nó đã quen với những ý nghĩ của tôi, đã có thể thi hành lệnh, trước khi tôi chấm dứt truyền những ý nghĩ trong đầu cho nó. Tôi khám phá ra là nó hiểu rất mau những chỉ thị ngắn gọn nhất: tôi chỉ phải sử dụng vài từ là nó hành động ngay.

Steve hoàn toàn im lặng xem màn trình diễn. Thỉnh thoảng, hứng chí quá, nó suýt vỗ tay. Nhưng chợt nhớ ra, nó chỉ đưa ngón cái lên, miệng tròn ra cố để tôi hiểu những lời tán tụng: “Tuyệt vời! Quái chiêu!”.

Đến lúc Steve có thể tham gia, tôi gật đầu ra dấu. Nó gật lại, rồi nhẹ đứng dậy, tiến lên mấy bước. Nó trùng gối xuống, chờ đợi.

Tôi chuyển qua những âm thanh mới và đưa ra một loạt lệnh cho con nhện. Quý bà Octa lắng nghe. Khi hiểu tôi muốn gì, nó lù lù tiến lại Steve. Tôi thấy Steve rùng mình, liếʍ môi. Tôi đã định ngừng lại và bắt con nhện trở vào l*иg, nhưng thấy thằng bạn tôi bình tĩnh lại và không rùng mình nữa, tôi tiếp tục.

Nó chỉ thoáng rùng mình, khi con nhện bắt đầu leo lên ống quần. Đó là chuyện bình thường. Đôi khi tôi cũng có phản ứng như vậy, khi lông chân con nhện chạm vào da.

Steve tỏ ra rất hào hứng, tôi cũng vậy. Vì bây giờ có thêm nó, chúng tôi sẽ có thể bầy thêm rất nhiều trò.

Con nhện đang ở trên vai Steve, sửa soạn trườn mình xuống cánh tay nó. Ngay lúc đó cửa mở và Annie bước vào.

Annie chưa bao giờ vào mà không gõ cửa trước. Nhưng tối đó, thật quá bất hạnh, nó xông ngay vào phòng, nói lớn:

- Darren, anh có thấy…

Nhìn con quái vật trên vai Steve đang nhe nanh như sắp cắn, Annie kêu thét lên.

Tiếng thét làm tôi giật mình, quay lại, cây sáo rơi khỏi miệng và sự tập trung bị ngắt đoạn. Quý bà Octa, lắc mạnh đầu, tiến gần hơn tới cổ họng Steve, nhe nanh như cười. Steve la lên, khϊếp đảm. Nó vội vàng phủi con nhện. Con nhện né được. Tay nó chưa kịp chạm vào con nhện lần thứ hai, quý bà Octa cúi đầu, lẹ như một con rắn, cắm ngập những cái nanh độc vào cổ của Steve!