Chương 33

Nhìn ông Crepsley đang o bế cho ngôi mộ được tươm tất, nhẵn nhụi hơn, tôi thấy cái xẻng to lớn, nặng nề trong tay ông như được làm bằng giấy. Tôi tự hỏi, ông mạnh đến cỡ nào, và một ngày kia, tôi sẽ mạnh đến cỡ nào?Tôi không cho ông biết về Steve, vì sợ ông đuổi theo nó. Nó cũng đã quá khổ tâm rồi, vả lại những lời hăm dọa của nó chỉ là chuyện điên rồ. Rồi Steve sẽ quên tôi và ông Crepsley trong vài tuần nữa, khi có những chuyện mới lôi cuốn nó. Tôi hy vọng thế.

Ông Crepsley chau mày nhìn tôi:

- Mi chắc không sao chứ? Sao trông đờ đẫn thế?

- Nếu ông phải nằm trong quan tài cả ngày, thì cũng thế thôi.

Ông ta ha hả cười:

- Cậu Shan ơi! Ta nằm trong quan tài nhiều lần hơn tất cả những người chết thật sự đấy. Mi hết tê chưa?

- Khá hơn rồi. Nhưng tôi mong đừng bao giờ phải chết giả nữa.

- Ta cũng hy vọng thế. Trò này nguy hiểm lắm. Sai lầm như chơi.

- Sao ông bảo là rất an toàn?

- Ta nói dối. Thuốc đó có thể làm người ta chết, hay hôn mê không bao giờ tỉnh lại. Và ta cũng không chắc việc mi có bị mổ để khám nghiệm không. Và… Mi có muốn nghe tất cả sự thật không?

- Không.

Ném cho ông ta cái nhìn giận dữ, tôi gào lên:

- Chính ông bảo là tôi sẽ rất an toàn. Thì ra ông nói láo.

- Vì không còn cách nào khác.

- Lỡ tôi chết thì sao?

- Ta sẽ mất một đệ tử. Cũng chẳng phải là mất mát to lớn gì. Chắc chắn sẽ tìm ra một tên khác.

- Ông… ông là… Ôi!

Có cả đống danh từ xứng đáng để tôi réo lên mà nguyền rủa ông ta. Nhưng tôi không quen nói tục giữa những mồ mả của người quá cố. Sau này, tôi sẽ cho ông ta biết tôi đã nghĩ gì về trò lừa đảo đó.

Ông ta hỏi:

- Mi sẵn sàng đi chưa?

- Khoan đã.

Tôi nhảy lên một bia đá cao, nhìn về thị trấn. Không thấy rõ lắm, nhưng đây là lần cuối cùng tôi nhìn lại nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Tôi cố tìm từng con đường, góc phố, những ngôi nhà lụp xụp, những tầng lầu vươn cao…

Đứng trên ngôi mộ kế bên, ông Crepsley lẩm bẩm:

- Rồi mi sẽ quen dần với những cảnh chia ly. Ma-cà-rồng luôn luôn phải nói lời vĩnh biệt. Chúng ta chẳng bao giờ dừng chân lâu dài tại một nơi. Mãi mãi bứt rời khỏi cội nguồn, lang thang khắp chốn tìm nguồn ăn mới. Đời sống chúng ta là thế đó.

- Khó khăn nhất là lần đầu tiên, phải không?

- Đúng vậy.

- Bao giờ tôi mới quen nổi?

- Có thể vài thập kỷ, có thể hơn.

Thập kỷ? Là mười năm! Vậy mà ông ta nói cứ như vài tháng. Tôi lại hỏi:

- Chúng ta sẽ không bao giờ có bạn bè, vợ con, gia đình sao?

- Không bao giờ.

- Như vậy có cô đơn không?

- Cô đơn khủng khϊếp.

Tôi buồn rầu gật đầu. Ít ra ông ta cũng tỏ ra thành thật. Như tôi đã nói, thà biết sự thật, dù không tốt đẹp, còn hơn giả dối. Với sự thật, bạn còn có thể biết vị trí của bạn đang ở đâu.

Tôi nhảy xuống, nhặt cái túi xách, phủi bụi nói:

- Xong. Tôi sẵn sàng rồi.

- Nếu muốn, hãy cưỡi lên lưng ta.

- Thôi, cám ơn ông. Có thể sau này, còn bây giờ tôi muốn đi bộ cho bớt tê chân.

- Được thôi.

Tôi xoa bụng nói:

- Suốt từ ngày chủ nhật tới giờ, tôi chưa được ăn uống gì. Đói quá.

Ông ta nắm tay tôi cười cười:

- Ta cũng vậy. Nào, đi ăn.

Tôi thở dài, không dám nghĩ thực đơn có gì. Gật đầu, tôi nắm tay ông Crepsley. Hai chúng tôi, sát bên nhau, ma-cà-rồng và đệ tử ra khỏi nghĩa trang… bước vào đêm tối.