Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 10: Cô ấy là nạn nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Là con gái với nhau cô vào trong giúp tôi chăm sóc cô ta đi” Lục Thần Duệ quay sang nói với Vân Hạ.

Vân Hạ liền dẩu môi: “Trước giờ tôi toàn gϊếŧ người thôi làm gì biết cách chăm sóc cho ai chứ?”.

Lục Thần Duệ nhếch mép cười âm lãnh: “Cô ấy mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ ra tay gϊếŧ chết cô đó”.

“Có lộn không tôi mới là người của Tartarus cô ta là kẻ thù mà” Vân Hạ ai oán lẩm bẩm rồi đi vào trong với vẻ mặt miễn cưỡng.

Lục Thần Duệ ra lệnh cho Lục Thần Không liên hệ với thân tín đang ẩn mình ở nước A điều tra vụ việc vì sao người của nước A biết tin Tartarus đang ở hải phận mà cho quân đánh úp như thế và điều tra cả việc Hàn Vân Hy bị rơi xuống biển và sự cố hay là sự sắp đặt.

Lục Thần Không tỏ vẻ khó hiểu lên tiếng hỏi: “Thủ lĩnh tại sao lại muốn điều tra về việc cô gái đó rơi xuống biển chứ cô ta rõ ràng là kẻ địch của chúng ta mà”.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ trở nên ảm đạm: “Tính ra tôi với tiểu nha đầu đó có chút quan hệ cho nên tôi muốn điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy”.

Chỉ trong vòng 12 tiếng đồng hồ đã có kết quả những chuyện mà Lục Thần Duệ muốn biết, Lục Thần Không liền đi báo tin với anh.

“Người của chúng ta đã điều tra xong hết rồi, có một cuộc điện thoại nặc danh gọi đến cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng là Dư Chí báo cho ông ta biết chúng ta vào hải phận nước A cho nên họ mới điều động quân đội tấn công chúng ta”.

Lục Thần Duệ cau mày: “Có điều tra được người gọi đến là ai không?”.

Lục Thần Không lắc đầu đáp: “Ngay cả quân đội nước A cho điều tra tung tích của cuộc gọi đó cũng không tra ra được là ai gọi đến và gọi từ đâu”.

Lục Thần Duệ suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng: “Rất có thể lại là bọn người Black Eyes lại đang tìm cách phá chuyện của chúng ta cậu liên hệ dặn dò người trong tổ chức phải cẩn thận hành tung nhớ cho người giám sát động tĩnh của bọn chúng, lần này về trụ sở ở nước Z tôi sẽ tập hợp lực lượng tinh anh nhất đánh thẳng vào sào huyệt của bọn chúng một trận để báo thù chuyện hôm nay”.



“Tôi đã dặn dò mọi người nâng cao cảnh giác rồi, cũng đã có lệnh triệu tập 12 tinh anh và 2 vị hộ pháp còn lại về trụ sở chính của tổ chức chúng ta sẽ họp mặt khi về nước Z, kế hoạch cụ thể do thủ lĩnh định đoạt”.

Lục Thần Duệ tỏ vẻ hài lòng: “Làm tốt lắm à còn chuyện của Hàn Vân Hy thì sao?”

Vẻ mặt của Lục Thần Không mang nét thương cảm lên tiếng đáp: “Xem như cô ta cũng là một nạn nhân đi”.

Lục Thần Duệ nhướng mày: “Nạn nhân là ý gì chứ?”.

Lục Thần Không ngồi xuống đối diện với Lục Thần Duệ rồi nói tiếp: “Về cô gái tên Hàn Vân Hy đó thì có hơi dài dòng một chút, cậu cũng biết Dư Chí chính là anh trai của Dư Hồng mẹ kế của cậu rồi chứ?”.

Lục Thần Duệ gật đầu: “Tôi biết từ lâu rồi”.

“Hôm trước trên tờ báo tôi mang về cho cậu xem có viết về hôn sự của Hàn Vân Hy và Ngự Huyền Lãng con trai của Dư Hồng người ngoài nhìn vào đều thấy rất ngưỡng mộ hai nhà môn đăng hộ đối, Ngự Huyền Lãng cũng có tình cảm với Hàn Vân Hy nhưng ít ai biết Dư Hồng luôn không muốn Hàn Vân Hy trở thành con dâu của mình”.

Lục Thần Duệ nhíu mày: “Tại sao chứ? Dư Hồng vốn là người tham vinh hoa phú quý Hàn Vân Hy lại xuất thân trong gia đình danh giá bà ta vì sao còn không hài lòng??”.

Lục Thần Không thở dài đáp: “Chính là vì xuất thân đó mặc dù cô ta mang họ Hàn của là đại tiểu thư của Hàn gia nhưng người của chúng ta điều tra được rằng ở Hàn gia có sự phân biệt đối xử rất lớn giữa Hàn Vân Hy và Hàn Ngọc Hân em gái song sinh của cô ấy”.

Lục Thần Duệ tỏ vẻ ngạc nhiên trên mặt: “Thật kỳ lạ Hàn Vân Hy làm gì có em gái song sinh chứ, chuyện này chắc chắn có ẩn tình”.

Năm đó, Lục Thần Duệ đến dự tiệc thôi nôi của Hàn Vân Hy thì làm gì nghe cô có em gái song sinh, bây giờ ở đâu lại ra một cô em gái vậy không biết.

Lục Thần Không nhún vai: “Cái này thì tôi không biết nhưng mà nhiều nguồn tin cho hay Hàn Ngọc Hân luôn được yêu thương hơn thậm chí năm 10 tuổi Hàn Vân Hy đã bị đưa vào học viện quân đội để chịu khổ rồi, cho nên người mà Dư Hồng muốn cưới cho con trai của mình là Hàn Ngọc Hân, bà ta luôn mượn tay Dư Chí đẩy Hàn Vân Hy vào chỗ nguy hiểm để mong Hàn Ngọc Hân có thể thay thế vị trí của cô ấy gả vào Ngự gia. Đến nay mưu sâu kế hiểm đã hoàn thành rồi Hàn Vân Hy chỉ là con tốt thí trong kế hoạch của bọn họ mà thôi chứ có ai cử một thiếu tá đi đối đầu với tổ chức hắc bang hùng mạnh nhất Châu Âu đâu”.

“Thật ra Hàn Ngọc Hân gì đó gả cho Ngự Huyền Lãng mới đúng bài” Lục Thần Duệ nở một nụ cười bí ẩn trên môi.



Người năm đó hứa hôn cho Hàn Vân Hy vốn là Lục Thần Duệ anh chứ không phải Ngự Huyền Lãng hắn chẳng qua chỉ là mượn tạm mọi thứ của anh mà thôi rồi một ngày nào đó anh sẽ quay lại nước A, ngày mà anh đặt chân lên mảnh đất ở thành phố Phi Bạch thì thời gian đếm ngược đến ngày tàn của Ngự gia và mẹ con Dư Hồng sẽ được khởi động.

Lục Thần Duệ quay lại phòng của mình, Vân Hạ vẫn ngồi túc trực chăm sóc cho Hàn Vân Hy.

“Cô ấy sao rồi?”.

Vân Hạ khẽ đáp: “Đã hạ sốt rồi nhưng chắc do suy nhược cơ thể nên vẫn chưa thể tỉnh lại được”.

Lục Thần Duệ gật đầu rồi phất tay: “Cô về nghỉ ngơi đi để tôi chăm sóc cho tiểu nha đầu này được rồi”.

Vân Hạ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ô sao nay tốt thế???".

Lục Thần Duệ liền quay lưng bước đi ra ngoài: “Thích thì cứ ở lại đây luôn đi tôi ra ngoài nghỉ cho khỏe”.

Vân Hạ liền đứng dậy chạy vụt qua người của Lục Thần Duệ: “Không đâu tôi muốn ra ngoài trả người lại cho anh đó thủ lĩnh à”.’

Vân Hạ chạy thật nhanh sẵn tiện còn đóng luôn cửa phòng lại giùm cho Lục Thần Duệ, anh nhất thời đưa tay đỡ trán vị hộ pháp mới này đúng là lời nói và hành động đều vô cùng khó đỡ.

Lục Thần Duệ bước qua giường nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh của Hàn Vân Hy, anh đặt tay lên trán cô rồi khẽ lẩm bẩm: “Đã hạ sốt rồi…thật là tốt mà cũng thật là tệ nếu sau khi tỉnh lại em biết người muốn ám hại em là ai chắc là sẽ thất vọng lắm…Hàn Vân Hy hóa ra em cũng giống như anh đều là con tốt thí của bọn họ, để em quay về sống bên cạnh lũ lang sói như vậy liệu có ổn không đây?! Số mệnh một lần nữa để anh gặp lại em nhưng chúng ta đứng ở hai chiến tuyến đối đầu với nhau thật là trở trêu làm sao”.
« Chương TrướcChương Tiếp »