Chương 106

Lúc này tại nhà gỗ bên sườn núi Bạch Mộ Nghiêm, cùng Uyên Nghi và hai anh em họ Ảnh , bốn người đang rất hăng say chơi bài tây , do có sự chỉ dẫn của nàng Uyên Nghi nhà ta , hiện tại phần thắng đang thuộc về Uyên Nghi , ba nam nhân còn lại cứ thay phiên nhau nộp tiền đưa cho nàng.

Cuộc chơi đang lúc hồi kết thúc ai cũng tin tưởng vào ván bài cuối cùng này, thì ngoài cửa một thân nam nhân y phục đỏ rực bước vào, giọng nói đầy uy lực vang lên .

_ Mọi người đang làm cái trò gì vậy hả?.

Nghe tiếng nói cả bốn cặp mắt đều quay về hướng cửa mà nhìn, hai hắc y vệ nhìn thấy được chủ nhân của mình, họ hoảng sợ cả hai té luôn xuống ghế, rồi lại nhanh chóng đứng lên, hai người đứng dậy ngay thẳng cuối đầu thi lễ lên tiếng .

_ Chúng tiểu nhân tham kiến chủ nhân ! Kỳ Lôi vẫy tay ra hiệu cho họ lui ra bên ngoài .

Mộ Nghiêm nhìn Kỳ Lôi liền gật nhẹ đầu chào hắn rồi lên tiếng hỏi : " công việc ở trong phủ huynh lo ổn thỏa hết rồi hả? " .

Kỳ Lôi gật nhẹ đầu đáp : " cũng xem như là đã ổn, mà Mộ Nghiêm huynh, tôi gửi thiệp này cung kính mời huynh hai hôm nữa đến phủ dự lễ thành thân của nhị vương huynh tôi cùng với nàng Trương Dạ Yến, là tỷ tỷ của nương tử nhà chúng ta đây .

Mộ Nghiêm cười tươi tay đón lấy tấm thiệp, miệng cười nói : " thật là vinh hạnh cho tại hạ đây quá rồi, tại hạ nhất định sẽ đến dự ".

Uyên Nghi nghe nói đến tỷ tỷ xuất giá nàng tâm liền phấn khởi, Kỳ Lôi lúc này đưa đến tay nàng một hộp giấy lớn, hắn nhìn nàng cười khẻ nói .

_ Ta đã chuẩn bị cho nàng bộ y phục này, nàng sẽ mặc để dự ngày vui của tỷ tỷ, nàng mở ra xem có thích không? .

Uyên Nghi đón lấy hộp đồ từ tay Kỳ Lôi, nàng nhẹ nhàng liền mở ra xem, nàng cười tươi híp cả đôi mắt phượng xinh đẹp, khi tận mắt nhìn thấy bộ y phục, y phục có màu mà nàng rất thích, đó là màu hồng tím, với chất vãi thượng hạng, mềm mại, cùng với những trang sức đủ loại bằng vàng ròng, nào là "trâm cài tóc, khuyên tai, vòng tay, dây cổ, và cả chiếc đai lưng được trạm rất nhiều ngọc quý, và cả quạt tay nữa chứ, Uyên Nghi cười tươi gật nhẹ đầu tỏ ra rất vừa ý .

Bạch Mộ Nghiêm cũng hết lòng khen ngợi bộ y phục này, Kỳ Lôi đi đến bên nàng, hai cánh tay ôm lấy eo của nàng khẽ thủ thỉ bên tai : " Uyên Nghi ta rất nhớ nàng, nàng tha lỗi cho ta có được không?"

Uyên Nghi nhìn hắn khẻ gật đầu, Kỳ Lôi mừng rỡ cuối xuống hôn lên môi nàng, hắn hôn, rồi gặm nhấm môi nàng đến khi hắn thấy nàng có biểu hiện khó thở, lúc này hắn mới chịu buông tha cho môi của nàng, nhìn gương mặt nương tử ửng đỏ làm cho hai nam nhân trái tim liền đập loạn , Kỳ Lôi nhìn nàng liền nói .

_ Nương tử! Nàng cho phép ta nha ? Mấy hôm nay phu quân rất nhớ nàng .

Mộ Nghiêm lúc này lên tiếng : " hai người cứ tự nhiên, ta vào trong nấu bữa trưa" dứt lời Mộ Nghiêm quay lưng đi vào bếp, còn Kỳ Lôi được sự cho phép của nương tử, hắn liền bế nàng đi vào trong sương phòng của họ, cuộc mây mưa lại bắt đầu.

Hai ngày cuối cùng cũng đã trôi qua, ngày hôn lễ được mong chờ cuối cùng cũng đã tới, mặt trời còn chưa kịp lên và tỏa sáng, lúc này tại phủ tướng quân đã rất nhộn nhịp, và vô cùng bận rộn, Uyên Nghi đã trở về phủ trước một ngày để phụ với tỷ tỷ, trời còn chưa sáng Uyên Nghi đã thức dậy sớm để giúp cho Dạ Yến ăn xong, rồi cho tỷ tỷ uống thuốc bổ thai, đi tắm gội, thay y phục, rồi lại phải chải tóc cho Dạ Yến, Uyên Nghi trước kia cũng từng học qua trang điểm và bới tóc nên lúc này đã có dịp trổ tài rồi, sau gần một canh giờ tất cả đã xong, mủ phượng cũng đã được đội lên, xiêm y màu đỏ tươi rực rỡ, cùng trang sức sang trọng làm tôn lên vẻ đẹp của Trương Dạ Yến .

Uyên Nghi nhìn Dạ Yến miệng cười tươi nói : "tỷ tỷ của em hôm nay thật là đẹp, em chúc chị trăm năm hạnh phúc nhé " .

Dạ Yến cười tươi tắn nhìn Uyên Nghi gật đầu đáp : " chị cảm ơn em, mai mốt sẽ đến em thôi, cũng không còn lâu đâu em ạ " Uyên Nghi mắc cỡ đỏ hết mặt mũi , lúc này hai thái giám ở ngoài cửa nói lớn .

_ Giờ lành đã đến, xin mời tân nương ra lễ đường .

Uyên Nghi nghe vậy liền nhanh tay cầm lấy chiếc khăn đỏ trùm lên đầu Dạ Yến rồi liền đở nàng đi ra kiệu, để đi ra hướng sảnh đường làm lễ.

Tại sảnh đường các quan viên từ cao đến thấp đều có mặt đầy đủ, trên ghế của cao đường, lúc này có sự hiện diện của hoàng thượng cùng hoàng hậu đang ngồi nghiêm túc ở đó, hai người này hôm nay đứng vai trò là chủ hôn cho nhị vương gia của Trần quốc, ngồi thấp hơn một bậc là tam vương thúc cùng phu nhân của ông .

Tước Thiên thân mặc bộ trường bào đỏ rực, lưng đeo đai ngọc, đầu đội mũ đỏ, nét mặt căn thẳng, hồi hộp, hắn ánh mắt vừa thấy kiệu hoa dừng lại trước cửa sảnh đường, hắn liền nhanh đi ra tay vén màn kiệu lên, hai cánh tay ôm lấy cả người Dạ Yến cho nàng tựa đầu xát vô lòng ngực ấm của hắn, miệng nhẹ nhàng nói .

_ Nương tử có phu quân đây nàng đừng lo bị vấp ngã nhé, để ta ôm nàng vào bên trong .

Nói xong hắn liền bế bổng cả người nàng đi thẳng vào trước bàn thờ gia tiên mới an lòng để nàng đứng xuống .

Thái giám liền bắt đầu cho hai người làm lễ bái đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng, thái giám vừa dứt lời Tước Thiên ôm cả người nương tử vào lòng đi thẳng vào sương phòng của hai người, với sự chứng kiến của bao nhiêu người tại đây, tất cả đều cười tươi chúc mừng cho hai người, buổi tiệc mừng bắt đầu, Uyên Nghi trong bộ lễ phục nàng càng thêm xinh đẹp, làm thu hút bao nhiêu quan văn, cùng võ tướng trẻ, ai cũng đi đến mời rượu nàng .

Kỳ Lôi đang bận đón khách bên ngoài, lúc này Bạch Mộ Nghiêm cũng vừa đến nơi, Kỳ Lôi mời hắn vào trong ngồi với nương tử, nhưng hai người vừa bước chân vào tới, một diễn cảnh trước mắt làm cả hai nam nhân liền bốc hỏa đỉnh đầu.

Nương tử của họ lúc này đang ở chính giữa các nam nhân kia, nàng còn cười tươi với bọn nam nhân kia nữa, nàng lại còn uống rượu nữa chứ, chắc là đã uống nhiều lắm rồi, nên hai đôi má của nàng mới ửng đỏ lên như vậy, nhìn nàng càng mê người.

Hai vị phu quân nhìn nhau bọn họ như ngầm hiểu của nhau, cả hai bước đến gần nàng Kỳ Lôi lên tiếng gọi lớn .

_ Nương tử ! Sao nàng lại uống nhiều rượu như vậy chứ ?.

Cả đám quan viên nghe giọng nói họ đều quay lại nhìn, và cả đám liền giật mình khi họ nhìn thấy được người vừa nói không ai xa lạ, là tam vương gia cao cao tại thượng, Uyên Nghi nghe tiếng Kỳ Lôi nàng liền nhìn lên tìm kiếm, nàng thấy được Kỳ Lôi nàng liền nở nụ cười tươi và trả lời .

_ Phu quân à, chàng đi đâu nãy giờ vậy?"

_ Các vị này có lòng mời thϊếp chung rượu làm quen mà thôi, phu quân chàng sang đây nhanh đi .

Kỳ Lôi rất vui vì nương tử lại nói những lời này trước mặt bao nhiêu người như thế này, cũng có nghĩa là nàng đã chấp nhận hắn rồi.

Kỳ Lôi và Mộ Nghiêm bước vào đám nam nhân đến bên Uyên Nghi cánh tay vòng ôm eo nàng, ý định của Kỳ Lôi hắn là muốn cho cả đám nam nhân này biết, nàng là của hắn, cả đám cuối đầu thi lễ với Kỳ Lôi rồi cũng lặng lẽ rút lui.

Uyên Nghi đã ngà say Kỳ Lôi ôm nàng về sương phòng của hắn, rồi quay trở ra tiếp tục tiếp đãi khách khứa, Mộ Nghiêm cùng Kỳ Lôi được dịp cả hai uống rượu vui vẻ .

Lúc này tại phòng tân hôn, sau khi lòng xong những tập tục của hôn lễ, Tước Thiên nhìn nương tử miệng khẻ nói .

Trương Dạ Yến hôm nay nàng thật đẹp, ta chính thức đã có được nàng rồi, ta đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó, ta yêu nàng nương tử .

Dứt lời hắn thổi tắt hết đèn, bàn tay hắn nhẹ nhàng cởi đi y phục của cả hai, Dạ Yến lo lắng lên tiếng nói : " có hài nhi ở trong bụng đó phu quân " .

Tước Thiên hôn lên môi nàng khẻ đáp nhỏ : " ta sẽ rất nhẹ nhàng" lời vừa xong hai thân ảnh quấn lấy nhau trong đêm tối, chỉ còn nghe được tiếng thở dồn dập của hai người mà thôi .

Và một trăng kế tiếp là ngày thành thân của tam vương gia, nhưng tam vương gia không làm long trọng như nhị vuong gia và Kỳ Lôi không đưa nương tử về phủ của cha mẹ, mà hắn ra ngoài ở riêng, với lý do cho tiện bề chửa bệnh cho bá tánh, trong giang nhà gỗ cũng vào đêm đó diễn ra một hôn lễ thật là vui vẻ ấm cúng, tiệc mừng chỉ có những người thân mà thôi .

Tước Thiên, Dạ Yến, cùng hoàng thượng, hoàng hậu và các y vệ thân tính, buổi tiệc kéo dài đến hơn canh ba mọi người mới chịu rời khỏi, ai cũng say khướt còn phu thê mới cưới là, hai phu, một thê tử, bọn họ vì rượu kí©h thí©ɧ mà cả ba vui vẻ đến tận sáng hôm sau, cả ba đều mệt mỏi ôm nhau ngủ cho tới tối .

Mùa xuân đã đến muôn hoa đua nở Dạ Yến đang luyện võ sau vườn hoa, bỗng dưng một tiếng gọi vang lên làm nàng dừng lại mà đưa ánh mắt tìm kiếm chung quanh .

_ Mẫu thân ơi ! Mẫu thân, người hãy cứu Đức nhi đi! Phụ thân muốn đánh phạt Đức nhi kìa, một thân ảnh bé con trắng tròn mũm mĩm chạy tới ôm lấy chân Dạ Yến, nàng cuối xuống bế bé lên, nhìn bé mặt đầy bụi bẩn Dạ Yến lên tiếng trách cứ .

_ Đức nhi!con lại nghịch phá đồ của phụ thân nữa đúng không?

Cậu bé cuối đầu lí nhí nói : " dạ con chỉ xem thôi ạ " từ xa dáng đi uy nghiêm của Tước Thiên bước đi đến bên hai mẹ con, hắn vòng tay ôm eo nương tử, hôn lên má nàng, mắt lúc này nhìn sang cậu con trai nghiêm giọng nói .

Con chạy tới đây cầu cứu mẫu thân sao ? Ta nhất định hôm nay phải phạt nặng con mới được, cậu bé vừa nghe xong, hai mắt tròn xoe liền ngấn lệ nhìn đến mẫu thân cầu cứu, nhưng Dạ Yến cũng vờ như không thấy gì cả, Tước Thiên gọi lớn: " nhủ mẫu đâu! Ôm thiếu gia vào trong từ đường phạt quỳ hết một nén hương mới được cho ăn cơm .

Dứt lời nhủ mẫu ôm lấy Đức nhi đem đi, còn hai phụ huynh này tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm có này làm chuyện tạo người .

Uyên Nghi nằm trên ghế quý phi với cái bụng to tướng, nàng mệt mỏi ăn trái cây, kế bên là Mộ Nghiêm vì nương tử đã gần đến ngày sanh rồi nên hắn phải ở bên chăm sóc cho nàng, đang an ổn bất ngờ bụng Uyên Nghi lên cơn đau co thắc, nàng liền kêu lớn : " phu quân ơi! Thϊếp đau bụng quá " .

Bạch Mộ Nghiêm nghe nương tử nói hắn hết hồn miệng lắp bắp gọi lớn : " mau gọi tam vương gia, nương tử sắp sanh rồi, hắc y vệ nghe được tin liền thi triển khinh công đến phòng mạch dưới chân núi mà thông báo với Kỳ Lôi quay về, nhận được tin Kỳ Lôi vội vã quay trở về, chuẩn bị tất cả cho việc đở sanh cho nương tử, sau gần một canh giờ đau đớn, khóc lóc, mồ hôi tuông ra như là tắm, cuối cùng Uyên Nghi cũng đã hạ sanh được an toàn, là một cặp long phượng xinh đẹp, nam thì giống Kỳ Lôi như khuôn, còn nữ lại giống Mộ Nghiêm như đút, cả hai người mừng vui không thể tả được nhìn nương tử và hai con trong lòng các nam nhân cảm thấy được thỏa mãn, họ cảm thấy họ sống không uổng phí một kiếp người rồi, hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế .