Chương 42

Trương Dạ Yến liếc mắt nhìn các binh khí nàng thích và chọn ra một cặp song đao, nhìn rất tốt và vừa vặn tay nàng .

Dạ Yến động tác múa đao thật linh hoạt, dứt khoát, và mạnh mẽ, cũng đã lâu rồi mới tập lại, Dạ Yến thấy cũng tốt, nàng múa đao ,Thanh Phong đứng ngoài xem chỉ nghe được tiếng gió, hắn không nhìn ra được chiêu thức, vì quá nhanh .

Thanh Uy nhìn Dạ Yến mà trong lòng ngầm khâm phục nàng, hắn không ngờ muội muội này của bọn quá đỗi xuất sắc .

Trương Dạ Yến tập luyện thoải mái rồi thì nàng dừng lại, mặt quay sang Thanh Phong nở nụ cười dụ hoặc, miệng khẻ nói :

_ Thanh Phong ca ca huynh đấu với muội vài chiêu nha .

Nàng nhìn hắn cười dụ dỗ .

_ Hả ! Đấu với muội?

_ Không!......không....ta không đấu với muội !

_ Ta sẽ bị bay đầu mất, muội muội xin hãy tha cho ta đi mà , ta còn mẹ già tám mươi tuổi ở nhà cần ta chăm sóc , và ta cũng chưa có thê tử và chưa có con nối dõi nha muội .

Thanh Phong bài ra gương mặt đau khổ tội nghiệp nhìn nàng , nhưng Trương Dạ Yến một khi đã muốn làm gì thì khó mà thay đổi được , đôi mắt phượng nàng nheo lại nhìn ca ca nói :

_ Huynh nhất định không đấu với muội đúng không ? .

Thanh Phong chưa kịp trả lời , thì một cú đấm vào ngực , vì nàng ra tay khá nhanh và bất ngờ, Thanh Phong không kịp né, ui da đau mà tiểu muội, sao mà muội lại đánh huynh vậy ?

Dạ Yến không nói gì hai bàn tay đang cầm song đau , nàng hướng Thanh Phong mà đánh tới , lần này hắn đã chuẩn bị sẵn nên nhanh vội né tránh được , Thanh Phong co giò quay lưng bỏ chạy khỏi phòng , hắn tìm đường thoát khỏi cô muội muội nghịch ngợm này thôi .

Trương Dạ Yến tức giận liền đuổi theo miệng thì la , tay nàng cầm đôi song đao hướng người kia mà rượt , hết nhảy lên chỗ này, rồi phóng qua chỗ nọ, một màng rượt đuổi ầm ĩ, lại gây cảnh náo loạn khắp cả vương phủ một lần nữa .



Lúc này Tước Thiên vừa tiễn phó tướng ra về, hắn nghe hắc y vệ báo nương tử luyện võ trong phòng, hắn vui vẻ chạy nhanh đến xem nàng tập, có ngờ đâu gần đến nơi hắn thấy được một cảnh rượt đuổi chẳng ra thệ thống gì .



Đôi mày kiếm châu lại nhìn người trước mắt , hắn khẻ lắc đầu suy nghĩ nghĩ " nương tử này của hắn thật là nghịch ngợm quá nha " .

Dừng lại bước chân Tước Thiên liền gọi lớn : " nương tử nàng lại đang làm loạn gì nữa vậy ? " .

Trương Dạ Yến lúc này nghe được tiếng phu quân gọi mình, nên nàng quay sang nhìn hắn, không những nàng không dừng lại, mà còn nói lớn tiếng nhờ vả : " phu quân giúp thϊếp bắt huynh ấy lại mau đi " .

_ Hả !

_ Nàng bảo ta đi bắt y vệ sao ?

Đôi mục quang mở to nhìn nàng hắn hỏi lại cho chắc .

_ Đúng bắt dùm thϊếp mau đi phu quân, lúc này đây Thanh Phong đã kịp nhảy lên mái phủ trốn .

Tước Thiên bất đắc dĩ phải chiều ý nàng , hắn khẻ gọi :

_ Thanh Phong xuống đây mau , nghe được tiếng chủ nhân gọi , hắn liền từ trên mái nhà phóng xuống miệng thở hổn hển , vội ôm quyền thi lễ với chủ tử :

_ Dạ vương gia cho gọi .

Trương Dạ Yến chạy đến bên phu quân, đôi mắt phượng liếc nhìn Thanh Phong lên tiếng trách móc :

_ Sao huynh lại không đấu với muội hả?

Tước Thiên nghe nương tử nói, hắn đã hiểu ra vấn đề, thì ra nương tử của mình đòi đấu võ với hắc y vệ .

_ Ôi trời ! Có ăn gan hùm họ cũng không dám đấu , hắn lắc đầu chịu thua nương tử luôn rồi .

Tước Thiên hiểu được nỗi khổ của tên y vệ trước mắt rồi , chợt trong đầu hắn nghĩ ra một ý hay , hắn quay sang nàng nói :

_ Để ta đấu với nương tử .

_ Hả!

_ Phu quân đấu với thϊếp thật sao?

_ Thật không?

_ Thật ta đấu với nàng mà.

Trương Dạ Yến vui vẻ nở nụ cười xinh tươi , tay Dạ Yến cũng nhanh liền ra đòn ,Tước Thiên đã có chuẩn bị trước nên hắn né được một chiêu này của nương tử của mình .