Chương 43

Cuộc đấu võ của phu thê họ kéo dài gần một canh giờ, dưới sự chứng kiến của các khán giả, là tất cả mọi người trong vương phủ, cùng bốn ca ca của nàng Trương Dạ Yến nhà ta .

Tước Thiên biết nương tử thương tích vừa khỏi, nên chỉ dùng nữa phần công lực, tránh cho nàng bị thương, cuộc đấu đang tiếp tục, thì bụng Tước Thiên sôi sùng sục , hắn đói rồi nha Tước Thiên suy nghĩ " giờ mà không phân thắng bại có khi lại bị đói mà chết ấy , nghĩ vậy nên hắn quyết định ra đòn cuối cùng " .

Hắn khóa trụ tay nàng , ôm cả người mềm mại của nương tử vào lòng mình, đầu liền cuối xuống hôn lên môi nàng mυ"ŧ, xong rồi chuyển sang liếʍ , hút hết vị ngon ngọt cùng thơm tho của riêng nàng mới có .

Đang đấu võ tự dưng không lại bị ôm, rồi còn bị ăn đậu hũ một cách ngang nhiên trước mắt bao nhiêu người nữa .

Trương Dạ Yến mặt đỏ như mặt trời mọc trưa nắng nóng .

_ Phu quân bỏ thϊếp ra đi , mọi người nhìn thấy kìa .

Vì xấu hổ mà Dạ Yến dùng tay đẩy kẻ đang làm loạn ra xa , nhưng nào dễ dàng vậy , Tước Thiên cứ vờ như không nghe nàng nói gì hắn vẫn an nhiên hôn tiếp tục nụ hôn càng cuồng dã và sâu hơn nữa .

Tước Thiên hôn mυ"ŧ mạnh như trừng phạt nàng vì tội làm loạn cả vương phủ, Dạ Yến vì bị hôn sâu, lại còn mạnh giờ đây mặt nàng biểu hiện khó thở mặt chuyển qua xanh , sắp phải ngất xỉu , đúng lúc này nụ hôn mới ngừng lại .

Được buông ra Dạ Yến thở dồn dập, từ từ sắc mặt mới hồng trở lại .

Liếc mắt phượng nhìn phu quân trước mặt Dạ Yến gào lớn .

_ Chàng làm cái trò gì vậy hả? Bộ muốn thϊếp chết luôn hay sao đúng không ? .

Miệng thì nói hai cánh tay nàng chống nạnh , nhìn biểu hiện của nương tử hắn cười tươi rói , giọng hắn nhỏ nhẹ đầy yêu thương nói với nàng :

_ Nương tử phu quân đói bụng !

_ Hả !

Hai mắt phượng Dạ Yến mở to nhìn phu quân .

_ Chàng đói rồi sao?

_ Ừ ta rất đói nương tử à .

_ Vâng vậy chúng ta đi ngự thiện phòng dùng cơm nha phu quân .

Tước Thiên gật đầu , cả hai liền nắm tay nhau hai người ung dung rời đi hướng ngự thiện phòng mà đến , bỏ lại nơi này cả nhóm người đang đứng nhìn ngu cả mặt vì những gì họ vừa chứng kiến .

Bốn vị ca ca nhà ta, ngu mặt hồi lâu cũng bừng tỉnh, vội khinh công đi theo đôi phu thê hạnh phúc đó .

Tại ngự Thiện phòng Tước Thiên kéo ghế cho nương tử thì gọi người mang thức ăn lên .

Trương Dạ Yến chợt lên tiếng nói với gia nhân : " người nói ngự thiện chuẩn bị một bàn y như vậy cho bốn ca ca của ta dùng nhé " .

_ Dạ tuân lệnh phu nhân !

Tước Thiên thấy bất ngờ hắn lên tiếng hỏi nương tử :

_ Ca ca của nàng là ai vậy ?

Nàng nhìn phu quân nhẹ cười liền đáp :

_ Thϊếp kết nghĩa huynh muội với bốn ca ca , là hắc y vệ, Thanh Uy, Thanh phong, Đặng Minh và Khắc Trí đó phu quân .

_ Sao !

_ Là bọn họ ah ?

Đôi mày kiếm châu lại nhìn nương tử như xác định rõ .

_ Dạ đúng là các huynh ấy đó , từ khi thϊếp đến nơi đây ngoài phu quân, thì các huynh ấy là người thân duy nhất của thϊếp, họ quan tâm thϊếp, bảo vệ thϊếp, xin phu quân đừng phản đối việc này có được không ?

Dạ Yến nhìn hắn như năng nỉ .

Không đành lòng nhìn nương tử buồn lòng Tước Thiên vui vẻ nói :

Được nàng cứ làm những gì mà nàng thấy thích đi .

_ Thϊếp cảm ơn phu quân nhiều lắm luôn .

_ Được rồi nào cùng ăn cơm thôi, nhụi hết bây giờ nương tử .

Nơi phòng kế bên cả bốn hắc y vệ trong lòng đang rất cảm động mà không thể nói thế nào cho tròn ý , một vị phu nhân của đại tướng quân , và cũng là một vương gia cao cao tại thượng , ấy vậy mà nàng xem bọn họ như là người thân thuộc của mình không hề phân biệt chủ tớ , còn gì mà cảm động hơn nữa chứ .

Bàn ăn đã được dọn lên, cả bốn người vừa ăn vừa khóc, nam nhi thà đỗ máu, chứ không rơi lệ, nhưng với tình cảm của một người nữ nhân như vậy, những người nam nhân như họ cũng không thể cầm lòng cho được với tình cảm này .