Chương 13: Hẹn hò qua đêm

May mắn là trò chơi diễn ra thuận lợi không có sự cố nào cả, lần này vẫn là đội Giang Du, Hứa Thanh thắng.

Thấy không xảy ra chuyện gì Thẩm Văn Tu thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn luôn để ý Giang Du nếu có vấn đề gì thì sẽ lập tức chạy đến ngay.

******

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tổ tiết mục thông báo 10 giờ tối nay sẽ mở bình chọn cho chuyến đi chơi từ tối mai đến sáng hôm sau tại căn villa gần bờ biển và buổi cắm trại qua đêm chỉ có hai người đi riêng.

Giang Du rất muốn đi vì bản thân rất thích biển, đôi mắt liền phát sáng. Thẩm Văn Tu vừa nhìn là hiểu, khi cô đặc biệt thích cái gì thì sẽ không nhịn được mà nhìn nó với ánh mắt khao khát.

Anh thầm nghĩ chắc chắn phải giành được chuyến đi này cho cô.

Vậy mà cách thức để có thể sở hữu chuyến đi chỉ đơn giản là hai người chọn nhau nhanh nhất đồng thời chọn địa điểm giống nhau thì sẽ có thể đi cùng và không được phép trao đổi với nhau về vấn đề này. Tất cả dựa trên hiểu biết và ăn ý với nhau.

Mọi người ai cũng háo hức chờ đợi đến giờ mở bình chọn. Đúng như mong muốn 10 giờ tối chương trình phát thông báo.

Giang Du không có chần chừ mà chọn người muốn đi cùng Thẩm Văn Tu và địa điểm là căn villa gần biển sau đó kéo chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, trên màn hình máy chiến hiện ra bốn cái tên hợp lệ. Chính là Giang Du, Thẩm Văn Tu chọn căn villa và Hứa Thanh, Khâu Tuấn chọn đi cắm trại.

Bốn người háo hức sắp xếp chuẩn bị đồ để đi chơi. Do căn villa gần biển cách nhà chung có chút xa nên Thẩm Văn Tu và Giang Du xuất phát sớm hơn.

Đi từ nhà chung mất khoảng 2 tiếng lúc đến nơi đã là hơn 5 giờ. Căn villa có bể bơi riêng, hai tầng khá rộng. Bữa tối sẽ do chương trình chuẩn bị.

Hai người thống nhất sẽ cùng bơi với nhau. Giang Du lựa chọn một bộ đồ bơi không quá hở mặc lên rồi chạy xuống.

Vừa xuống tới nơi Giang Du liền muốn phịt máu mũi. Thẩm Văn Tu chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, phần trên mặc áo ba lỗ nhưng bó sát thấy được từng cơ bắp của anh nổi lên. Mất máu quá, chết mất thôi.

Giang Du ngại ngùng đi tới mà không để ý tới Thẩm Văn Tu cũng nhìn cô chằm chằm. Anh tham lam nhìn cô, Giang Du không mặc quá hở nhưng cũng đủ để gây sát thương cho anh rồi.

“Cái đó… Em không biết bơi, em ngồi đây nghịch nước thôi. Anh bơi đi”.

“Không cần sợ. Vậy thì anh dạy em tập bơi”.

“Được. Nếu thấy em sắp đuối nước anh phải nắm đầu em kéo lên nhé”.

Một câu nói khiến cả hai người đều phì cười. Giảm bớt đi không khi ngượng ngùng.

Giang Du cũng đã muốn học bơi từ lâu, coi như là thể nghiệm một chút vậy.

Cô bám vào cổ anh tụt xuống hồ, đầu tiên là học làm quen với cảm giác nổi lềnh bềnh. Thả lỏng cơ thể chân bụng nâng cao, tay cô bám vào thành hồ tập đi tập lại. Phần này cô tập khá ổn người đã nổi lên mặt nước mặt hướng lên trời, người lơ lửng.

Thẩm Văn Tu khen ngợi cô tập rất tốt, Giang Du nhịn không được cười đắc ý.

Tiếp theo là tập thở dưới nước, Thẩm Văn Tu hướng dẫn cô hít một hơi thật sau rồi úp mặt xuống nước, từ từ thở ra bằng mũi cho đến khi hết hơi rồi ngoi lên mặt nước.

Nhưng tập thế nào cô cũng không khống chế được toàn nín thở cho đến khi hết hơi lại ngoi lên, suýt nữa còn bị đuối nước. Thẩm Văn Tu không ngừng cổ vũ cô cũng không có tác dụng.

Lần cuối thực hiện động tác này không thành Giang Du trực tiếp ôm chặt lấy Thẩm Văn Tu đầu ghé vào cổ anh làm nũng không muốn tập nữa.

Cô gái mình thích chủ động thân mật còn làm nũng, tuyến phòng ngự của Thẩm Văn Tu lập tức sụp đổ nhưng mà màn ôm ấp này có chút thân mật.

Hai người đều mặc đồ mỏng, hiện tại nước làm ướt dính hết vào cơ thể. Thẩm Văn Tu có thể cảm nhận rõ sự mềm mại trước ngực cùng da thịt cọ xát, thằng nhỏ không có tiền đồ của anh lập tức từ từ ngẩng đầu lên.

Thật sự là đòi mạng, trong trường hợp này vào ai chắc cũng sẽ có phản ứng thôi. Thẩm Văn Tu không ngừng cười khổ.

May là do xuống nước lên hai người không có đeo theo mic thu âm của chương trình, Thẩm Văn Tu ghé sát vào tai Giang Du nói:

“Được rồi. Không tập nữa em có thể dịch xuống phía dưới một chút, che giúp anh, quần áo dán sát rất dễ bị nhìn thấy… Anh… có phản ứng”.

“Xin lỗi em. Chỉ là anh không nhịn được”.

“Nếu em thấy bất tiện. Anh có thể ngâm mình ở đây một lúc đợi nó mềm xuống. Nhưng mà… ừm… trời hơi lạnh nhỉ? Em có đói không?”.

Một câu nói này của anh trước tiếp khiến cô đỏ mặt từ cổ đến mang tai, cô biết đó là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông nhưng vẫn nhịn không được ngại ngùng.

“Cái đó… Cái đó… Em có thể che cho anh…cũng muộn rồi trời sẽ càng ngày càng lạnh, hơn nữa chắc anh cũng đói. Dù sao em cũng đói rồi”.

Mưu kế thành công Thẩm Văn Tu nhếch môi cười, thật ra anh có thể bảo cô lấy hộ khăn lúc lên có thể che nhưng anh cố ý không nhắc tới. Giang Du đang ngại chắc chắn sẽ không suy nghĩ được nhiều.