Chương 6

Ngọc Châu bị nói đến nghẹn lời, trước giờ ở trên phim, không phải chủ nợ nghe đến cảnh sát đều sợ hãi ròi bỏ đi hay sao. Cái người này cũng thật quá quắc và man rợ quá đi. Cô vừa dự định mở miệng nói lý với Dương mấy câu thì Nhật Thiên đã từ phòng thay đồ bước ra. Ba người ở ba góc trố mắt nhìn nhau. Anh không nói nhiều, đến quầy thanh toán mang một tờ thực đơn đến đặt lên bàn ngay trước mặt Dương:

- Ăn gì? Nay đi sớm nên chưa ăn sáng đúng không?

Dương gật đầu. Ngọc Châu đứng ở cửa mở to mắt ngơ cả người. Chủ nợ này còn phải đợi ăn sáng trước rồi mới bắt đầu làm việc ư. Dương gọi xong món thì cũng đã để ý được vẻ mặt của cô nàng, cậu kéo Nhật Thiên lại gần, nói nhỏ bên tai anh cái gì đấy. Cậu còn không quên cười một cái. Nhật Thiên nghe xong mới đứng thẳng người, cầm thực đơn trên tay:

- Bạn thân tôi, Dương.

Câu nói vừa ngắn gọn, lại súc tích cũng đủ để giải thích những nghi vấn và sợ hãi từ nãy đến giờ:

- Là cô bạn của cậu hỏi tôi có phải “chủ nợ” trước không đấy nhé.

Ngọc Châu câm nín:

- Bạn cậu hả? Tôi tưởng...

Cô còn chưa nói hết câu đã ngượng đến đỏ cả mặt mũi, Ngọc Châu nhanh chóng chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Chính cô đã suy nghĩ không đâu nên mới nhầm lẫn, ấy vậy mà cậu bạn thân kia cũng chịu khó phối hợp diễn xuất thật. Ngọc Châu tự gõ đầu mình một cái:

- Gọi bạn thân của người ta là chủ nợ thì có bị ghét không ta?

Bình thường thông minh tỉnh táo là thế nhưng từ khi dính đến Nhật Thiên thì đầu óc của Ngọc Châu liền mụ mị.

Dương không kìm nén được mà vừa cười lớn vừa vỗ vỗ vào người của Nhật Thiên, con gái nhà ai mà khờ thế không biết nữa. Anh cũng không hiểu Ngọc Châu như thế nào nữa, chẳng lẽ ở trong lòng cô, anh đã nghèo khổ đến mức bị chủ nợ đòi đến tận nơi làm việc rồi ư. Nhật Thiên dùng tay chặn họng Dương lại, làm cậu suýt nữa bị nghẹn.

Thời gian còn chưa trôi qua được nửa tiếng, Ngọc Châu đã tự giác quay lại cửa hàng. Cô cúi người tạ lỗi với Dương. Cậu này cũng không muốn làm khó dễ với con gái nhà người ta, vả lại cũng một phần do Dương đùa giỡn không chịu giải thích rõ nên mới thành ra như thế này. Cậu cũng đứng dậy, gật đầu nói hai từ xin lỗi với Ngọc Châu.

Nhật Thiên khoanh tay đứng ở một góc quan sát. Xem ra cũng không có gì to tát cả liền quay đi làm việc. Ngọc Châu sau khi xin lỗi liền ngồi ngay vào ghế, nhanh tay rớt cho Dương một ly nước:

- Vậy… hai người rất thân hả?

Dương vừa ăn vừa gật đầu. Đương nhiên là rất thân rồi. Bởi vì mẹ của cả hai cũng là bạn với nhau từ hồi còn đi học cho đến bây giờ. Nói thẳng ra thì hai đứa đã ở cạnh nhau từ thuở vừa lọt lòng rồi. Ngọc Châu lại hỏi tiếp:

- Vậy… nhà của Thiên đang gặp chuyện khó khăn gì sao?

Dương nghe hỏi cũng không biết phải trả lời như thế nào. Anh ngừng lại suy nghĩ một chút mới đáp, giọng điệu dò hỏi:

- Bộ cô thích bạn tôi hả? Sao quan tâm nhiều vậy?

Ngọc Châu cười trừ:

- Cũng không hẳn là thích, cậu không thấy anh ấy ăn ảnh hả?

Dương bĩu môi nhưng vẫn đồng tình mà gật đầu. Nhật Thiên tuy đôi lúc có hơi phỡn phỡn không nghiêm túc nhưng không thể phủ nhận là anh không đẹp cho được. Dù ba mẹ Nhật Thiên có tồi tệ đến mức nào thì hai người học cũng thuộc dạng là kiểu người con nhan sắc, anh ta lại là con trai đầu lòng, không đẹp cũng hơi uổng. Dương huơ huơ tay:

- Không gặp khó khăn gì, nhà cũng không mắc nợ đâu. Cậu ta muốn kiếm nhiều tiền thôi.

Ngọc Châu gật gù, vậy là trong tương lai cô cũng không cần phải lo lắng vì những chuyện không đâu. Dương cảm thấy cô bạn này dường như rất quan tâm đến những lời mình nói, đặc biệt là mấy câu liên quan đến Nhật Thiên:

- Cô muốn tiếp cận cậu ta thì cũng phải biết chọn đường để đi chứ. Đi tắt không được thì cứ đi đường vòng mấy hồi.

Ngọc Châu nhướn mày mở to mắt tỏ vẻ không hiểu. Dương ngồi ở đối diện liền lắc đầu, chỉ thiếu không chê cô nàng này khờ thôi:

- Sau này không phải cô cũng quay về Sài Gòn để học sao? Cứ như thế này cũng đâu phải cách đâu.

Dương thừa nhận, Nhật Thiên là một con người sống vô cùng tình cảm, nhưng không phải với ai cũng như thế. Ví dụ điển hình là cô bạn Ngọc Châu đây. Dương chỉ tay về phía Nhật Thiên:

- Cậu ta có một cô em gái. Con bé xinh lắm.

Cậu nói đến đây, Ngọc Châu liền ồ lên một tiếng, trong đầu của cô dường như đang nảy ra rất nhiều ý tưởng. Ngọc Châu lấy từ trong túi của mình ra hai tấm vé vào cửa xem triển lãm tranh sắp được tổ chức sắp đến dúi nhanh vào trong tay của Dương:

- Một vé cho em gái, một vé còn lại cho cậu.

TruyenHD

TruyenHD