Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Thuốc Chữa Bệnh Của Anh Trai

Chương 3: Cô độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi ánh nắng cuối cùng tắt dần phía chân trời, một lần nữa, bóng tối bao trùm toàn bộ ngôi biệt thự lớn của Hứa gia. Khác với vẻ hào nhoáng ban ngày, bên trong phòng ngủ của Lam Minh là một không gian im lặng đến đáng sợ. Căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản, với màu đen chủ đạo, giống như tâm trạng lúc nào cũng u ám của hắn.

Lam Minh ngồi trên giường, cảm giác nặng nề đang dần bủa vây. Cơn đau vẫn chưa đến, nhưng hắn biết nó sẽ đến – luôn đúng giờ như một cái đồng hồ ác nghiệt. Hắn đã quá quen với cảm giác này, cảm giác chờ đợi cơn đau xé toạc cơ thể mà không thể nào tránh được.

Bất chợt, tim hắn thắt lại, một cơn co thắt mạnh ập đến từ l*иg ngực. Hắn hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được. Mọi thứ trong căn phòng bắt đầu trở nên mờ nhạt, không gian như bị xoáy vào một điểm tối đen. Cơn đau bắt đầu bùng phát từ ngực, lan ra khắp cơ thể, như từng dòng điện chạy xuyên qua từng thớ cơ. Lam Minh nghiến răng, cố gắng chịu đựng, nhưng cơn đau ngày càng dữ dội, dường như hắn đang bị thiêu đốt từ bên trong.

Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán. Những tiếng thở dồn dập, đứt quãng, hòa lẫn với tiếng đập thình thịch của trái tim, vang vọng khắp không gian trống trải.

"Mẹ kiếp..." Lam Minh thốt lên qua kẽ răng, giọng khàn đặc vì đau đớn. Hắn đã quá quen thuộc với sự dằn vặt này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng nó dễ dàng hơn. Không ai có thể chịu đựng nỗi đau này mãi mãi.

Hắn nằm sụp xuống giường, đôi tay run rẩy bám lấy ga trải giường, cố gắng không để bản thân hét lên. Những lần trước, hắn từng ném đồ đạc xung quanh phòng, từng đập phá mọi thứ để giải tỏa cơn đau, nhưng dần dần, hắn đã học cách kiềm chế. Hắn không muốn bất kỳ ai trong nhà nhận thấy sự yếu đuối của mình, đặc biệt là cha hắn – Hứa Khải.

“Cơn đau của cậu,” lão pháp sư nói, đôi mắt mờ đυ.c và giọng nói khàn đặc vang lên, “sẽ không bao giờ dứt nếu không có người mang cùng dòng máu xuất hiện. Máu huyết là chìa khóa để xoa dịu nỗi đau này.”

Lời tiên tri ấy như một lời nguyền mà Lam Minh phải chịu đựng. Hắn là con một trong gia đình, mẹ đã mất, còn cha hắn dường như không quan tâm đến bệnh tình của con trai. Lúc ấy, lời tiên tri như một trò đùa tàn nhẫn, vì làm sao có ai cùng huyết thống xuất hiện để giúp hắn? Sự cô độc là điều hắn biết quá rõ, và căn bệnh này chỉ khiến hắn càng thêm cô độc hơn.

Những cơn đau diễn ra suốt nhiều năm đã vặn vẹo tâm trí Lam Minh. Hắn không còn tin vào những gì gọi là tình thân hay sự an ủi từ người khác. Hắn đã học cách giấu đi nỗi đau và sự yếu đuối của mình dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn. Mỗi ngày, hắn đều xuất hiện trước công chúng với phong thái điềm đạm, tinh anh, không ai có thể đoán được rằng mỗi đêm hắn phải vật lộn với cơn đau kinh khủng đến mức không thể thở nổi.

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày tại biệt thự Hứa gia. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm ngôi nhà rộng lớn, và bên trong là sự sắp đặt ngăn nắp, chỉn chu đến từng chi tiết nhỏ. Lam Minh, như mọi ngày, thức dậy với đôi mắt thâm quầng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng. Sau một đêm dài bị cơn đau hành hạ, hắn vẫn cố gắng duy trì bộ mặt hoàn hảo trước mặt những người xung quanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »