Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Thuốc Chữa Bệnh Của Anh Trai

Chương 5: "Liều thuốc" hắn tìm kiếm đây rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một buổi chiều mưa nặng hạt, không khí ẩm ướt bao trùm khắp cô nhi viện cũ kỹ. Những tiếng ồn ào thường ngày của lũ trẻ vẫn vang vọng khắp nơi, nhưng hôm nay có một điều khác lạ. Các nhân viên trong cô nhi viện dường như căng thẳng hơn bình thường. Họ đang dọn dẹp vội vàng, ánh mắt lấm lét như sợ điều gì đó. Hứa Diệp đang ngồi ở góc phòng, lặng lẽ đọc một cuốn sách cũ sờn gáy mà cô tìm thấy trong kho sách bụi bặm.

Bỗng cửa phòng bật mở, cô giật mình ngẩng đầu lên. Người quản lý cô nhi viện – bà Lan – bước vào với gương mặt nghiêm nghị. Theo sau bà là một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, áo vest chỉn chu, đôi mắt lạnh lùng ẩn sau cặp kính râm.

“Hứa Diệp!” Bà Lan gọi, giọng cứng nhắc.

Hứa Diệp chậm rãi đặt cuốn sách xuống, đứng dậy, ánh mắt bối rối. Từ khi nào có ai đến tìm cô? Bà Lan chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến cô, thậm chí còn thờ ơ với những lần cô bị bắt nạt. Nhưng hôm nay, bà ấy có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ.

Người đàn ông bước lên trước, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cất tiếng.

“Ta là ba của con. Hôm nay đến đón con về.”

Hứa Diệp ngạc nhiên. "Ba ư?" – cô thầm nghĩ. Cô chưa bao giờ biết mình còn có một người cha. Từ nhỏ, cô đã sống trong cô nhi viện, không ai nói với cô về người thân, chỉ biết mẹ cô đã mất từ lâu.

Cô vẫn đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, không có lấy một chút tình cảm nào toát ra từ ánh mắt.

“Còn đứng đó làm gì? Lấy đồ đạc đi, chúng ta đi ngay.” – Giọng ông ta trầm và cứng như đá. Hứa Diệp nhận thấy trong lời nói không có chút yêu thương, như thể ông ta đang nói về một thứ tài sản nào đó.

Cô lặng lẽ bước về góc phòng, nơi cô có vài món đồ ít ỏi: một cuốn sách cũ, một con búp bê rách nát mà cô đã giữ từ ngày đầu tiên vào viện, và vài bộ quần áo cũ kỹ. Gói ghém mọi thứ vào một cái túi vải, cô quay lại, bước theo người đàn ông. Trong lòng cô ngập tràn cảm giác bất an.

Khi họ bước ra khỏi cửa cô nhi viện, cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Một chiếc xe sang trọng đậu sẵn, lái xe mở cửa và cúi chào người đàn ông. Hứa Diệp leo lên xe, băng ghế da mềm mại khác hẳn với những gì cô từng biết. Trong đầu cô là hàng loạt câu hỏi: “Người đàn ông này là ai? Tại sao ông ta đến tìm mình bây giờ? Ông ấy thật sự là ba mình sao?”

Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi cô nhi viện mà cô từng gọi là “nhà” suốt nhiều năm. Cô nhìn qua cửa sổ, những cơn mưa tạt vào kính như muốn xóa đi tất cả những gì cô từng biết. Ngôi nhà cũ kỹ khuất dần trong làn mưa xám xịt.

Sau một hành trình dài, chiếc xe dừng lại trước một cổng biệt thự lớn. Hứa Diệp ngỡ ngàng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt: một ngôi nhà rộng lớn với khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, cây cối xanh tươi, đài phun nước lấp lánh dưới ánh đèn. Mọi thứ ở đây đều toát lên sự xa hoa và quyền lực – hoàn toàn khác với thế giới cô từng sống.

“Xuống xe đi,” người đàn ông nói khi cửa xe mở ra. “Từ giờ đây là nhà của con.”

Hứa Diệp lặng lẽ bước xuống, lòng cô trống rỗng. Không một ai chào đón cô, không có cái ôm ấm áp nào từ ba hay bất kỳ ai. Chỉ có bầu không khí lạnh lẽo và xa lạ, ngôi nhà xa hoa nhưng vô hồn.

Một người giúp việc từ trong nhà bước ra, cúi đầu chào người đàn ông, rồi dẫn Hứa Diệp vào nhà. Bên trong biệt thự, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh khắp nơi, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng. Nhưng trong sự hào nhoáng đó, Hứa Diệp cảm thấy một sự cô đơn và bất an bao trùm.

“Từ giờ, con sẽ sống ở đây,” ông ta nói mà không buồn nhìn cô. “Phòng của con ở trên tầng hai, có người sẽ lo cho con. Nhớ đừng gây phiền phức.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, ông ta quay đi, bỏ cô đứng lại một mình giữa không gian rộng lớn, xa lạ. Không có lời giải thích nào thêm, không có sự quan tâm nào. Hứa Diệp nhìn quanh, cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới mà cô không thuộc về.

Trong tâm trí cô, một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên. Bên ngoài trời vẫn mưa, và Hứa Diệp biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước. Nhưng điều gì đang chờ đợi cô phía trước, cô không thể biết trước được.
« Chương TrướcChương Tiếp »