Chương 23: Sợ hãi

Khi họ ra đến cửa, Bánh Đậu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ vừa khóc phải không?"

Thẩm Diễm mở ổ khóa, lãnh đạm nói: "Không có."

Nhìn thấy ánh mắt không tin của Bánh Đậu, Thẩm Diễm nghiêm túc nói: "Thật sự không phải, nếu không tin con nhìn thử mắt mẹ xem"

Cô ghé sát mặt vào nói: "Không có nước".

Bánh Đậu xem xét một cách cẩn thận: "Không có."

Thẩm Diễm bật cười, "Mẹ đã nói rồi mà"

Bánh Đậu nghiêng đầu, vẫn còn hơi bối rối, khi bước vào nhà, cậu hỏi: "Vậy mẹ đang làm gì thế ạ?"

Thẩm Diễm rót một ly nước rồi ngồi xuống sô pha, thật ra lúc này nhịp tim của cô vẫn còn hơi nhanh.

"Mẹ chỉ là hơi sợ hãi, nghĩ vừa rồi mẹ con mình đυ.ng phải kẻ xấu trên đường." Thẩm Diễm nói.

Bánh Đậu ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói: "Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."

Thẩm Diễm bĩu môi ra hiệu: "Bé con, con còn không to bằng đùi của mẹ."

Ngụ ý là ngươi còn quá nhỏ, Bánh Đậu có chút bất mãn: "Con rồi sẽ lớn lên mà."

Thẩm Diễm sững người một lúc, vỗ vỗ đầu nói: "Ừ, con yêu."

Bánh Đậu bĩu môi không thèm để ý đến mẹ, Thẩm Diễm bật TV lên, đầu óc lơ mơ một chút, thậm chí còn quên đưa con trai đi ngủ.

Sau một lúc thường xuyên đổi kênh, Bánh Đậu cuối cùng không thể không kết thúc "chiến tranh lạnh" với mẹ, lạnh nhạt nói: "Bà Lưu nói rằng bấm nhiều quá điều khiển từ xa sẽ bị hỏng."

"À ừ..." Thẩm Diễm vội vàng đặt xuống, rất nghe lời.

Bánh Đậu không khỏi nở một nụ cười tự mãn, Thẩm Diễm vuốt ve trán của mình hết lần này đến lần khác.

Thẩm Diễm mang con đi tắm rửa, đột nhiên lơ đãng hỏi: "Con có nhớ anh trai không?"

Bánh Đậu đang súc miệng, trợn to hai mắt nói: "Mẹ, mẹ nói anh trai Bình An?"

Ánh mắt Thẩm Diễm chua xót, khẽ "ừm"

Bánh Đậu cúi đầu: "Mẹ, anh Bình An đi đâu vậy? Anh ấy không về sao? Con rất nhớ anh ấy."

Thẩm Diễm ngẩng đầu, mẹ phải làm sao đây, m cũng nhớ thằng bé ấy, nhưng mà, mẹ cũng không biết anh con đang ở đâu...



Thẩm Diễm ôm lấy đầu nhỏ của con trai: "Mẹ cũng nhớ anh ấy, Bánh Đậ, chúng ta ở đây, chờ anh trai trở về, được không?"

Bánh Đậu phải vật lộn để tiêu hóa câu này, cậu nghĩ, không phải họ luôn ở đây sao?

Thẩm Diễm cười nói: "Anh ấy sẽ về thôi."

Bánh Đậu hiểu được câu này, mở miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, nói: "Mẹ, nếu anh Bình An trở lại, con muốn được ôm anh ngủ."

Thẩm Diễm nói: "Đương nhiên, các con là nam tử hán, có thể cùng nhau ngủ."

Bánh Đậu quay mặt về phía cô và lè lưỡi.

Ngày hôm sau Thẩm Diễm không có tiết học trong ngày nên thực hiện lời hứa của mình, cùng nhau đi chơi với Bánh Đậu, hai người đang vui vẻ ở sân chơi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Tiêu.

Thẩm Diễm có dự cảm xấu không rõ lý do.

"Xin lỗi em yêu, anh phải đi công tác gấp." Tần Tiêu than thở.

Thẩm Diễm ngẩn ra, hỏi: "Cái gì? Bây giờ?"

Tần Tiêu phẫn nộ: "Ừ! Bây giờ tôi đang thu dọn đồ đạc rồi! Mẹ kiếp! Dạ Xoa đáng chết đó phải chăng ghen tị vì bản nháp cuối cùng của tôi có xếp hạng cao hơn cô ta nên mới nhân cơ hội trả thù tôi? Chết tiệt! Đi trong một tuần! Ôi chết tiệt! "

Thẩm Diễm nói: "Vậy đi liền bây giờ sao?"

Tần Tiêu thấp giọng nói: "Ừ, chuyến bay mười một giờ, tôi chỉ có nửa giờ để thu dọn. Thực xin lỗi, Thẩm Diễm, chuyện đó..."

"Ah" Thẩm Diễm sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại, nói: "Không sao, không sao, cậu đi đi, tôi sắp xếp được mà."

Tần Tiêu khịt mũi nói: "Tô nhất định sẽ thu thập tin tức nóng hổi nhất, khi trở về sẽ cho nữ nhân kia một đòn thật mạnh."

Thẩm Diễm cười nói: "Cậu giữ an toàn, khi nào rảnh thì liên lạc."

Tần Tiêu nói: "Tôi biết rồi. Vậy thì tôi cúp máy đây, không còn nhiều thời gian."

"Được, tạm biệt." Thẩm Diễm nói.

Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt Thẩm Diễm liền suy sụp, Bánh Đậu cắn kẹo dẻo, hỏi: "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?"

Thẩm Diễm quay đầu lại, giơ tay nắm lấy má con trai, kéo ra ngoài.

Bánh Đậu ngây ngốc bị Thẩm Diễm kéo đi, cậu tức giận vỗ vỗ vào tay mẹ. Thẩm Diễm buông tay ra, chống cằm nói: "Dì Tần Tiêu phải đi công tác"



Bánh Đậu liếʍ viên kẹo dẻo,nói một cách mơ hồ, "Ừm, vâng"

Thẩm Diễm kéo tóc hắn nói: "Con trai, nếu đêm nay có người trông nom con thì mẹ sẽ có thời gian nghỉ ngơi một chút rồi."

Nhưng mà, bây giờ đã quá trưa, nếu gọi điện đến khách sạn xin nghỉ, e rằng lần sau họ sẽ không gọi cô nữa.

Thẩm Diễm thở dài, Bánh Đậu liền liếc mẹ.

Thẩm Diễm khẽ gật đầu, cười nói: "Vậy mẹ đêm nay đi làm, con ở nhà một mình, lỡ như có quái vật ăn thịt..."

Hahahaha, nhìn vẻ mặt vô cảm của con trai, Thẩm Diễm sờ sờ mũi.

Bánh Đậu vẻ mặt cứng đờ, lãnh đạm nói: "Con đi cùng mẹ."

Thẩm Diễm không coi trọng lời nói trẻ con, lấy di động ra gọi.

"Vâng, tôi là Thẩm Diễm, tôi có thể xin phép nghỉ một ngày không ạ, vâng, là con trai tôi xảy ra chút chuyệ.

Không biết bên kia đã nói cái gì, Thẩm Diễm sắc mặt trở nên có chút không tốt, nói: "Vậy sao ... Vậy tạm biệt."

Cúp điện thoại xong, Thẩm Diễm hoàn toàn suy sụp, nếu đêm nay cô không đi cũng không có người thay thế, thì tương lai cũng đừng đến nữa. Làm thêm cuối tuần ở Hoàng Đình lương còn nhiều hơn lương đứng lớp một tuần của cô.

Thẩm Diễm thật sự không muốn từ bỏ công việc này, nhưng ... cô xấu hổ nhìn con trai bên cạnh.

Bánh Đậ nhận ra ánh mắt của cô,lẩm bẩm: "Con đi với mẹ, con sẽ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, sẽ không làm phiền mẹ đâu ạ."

Thẩm Diễm đến thành phố Hoài Nam hơn một năm, cũng chỉ quen với Tần Tiêu và bà Lư ở dưới lầu. ôm nay cả hai người đều không có nhà... Cô cũng thoáng nghĩ đến những người khác, hông phải là không tin tưởng được, nhưng hôm nay là cuối tuần, hẹn hò, về nhà, cô cũng không có gan đi quấy rầy người khác

Thẩm Diễm thở dài, vỗ vỗ đầu Bánh Đậu nói: "Không, tối nay mẹ sẽ không đi đâu. Tối nay Bánh Đậ muốn làm gì? Chúng ta về nhà sớm chuẩn bị đi?"

Bánh Đậu chớp mắt: "Mẹ không muốn kiếm tiền à?"

Thẩm Diễm cười cười: "Muốn ch"

Bánh Đậu nói: "Vậy sao mẹ không đi?" Thẩm Diễm đã chơi piano ở Hoàng Đình hơn một tháng, dì Tần Tiêu đã nói chuyện với cậu về công việc này khi họ đang đợi Thẩm Diễm ở đại sảnh.

Tần Tiêu thực ra không vô tư như vẻ bề ngoài, cô biết Bánh Đậu rất nhạy cảm, cũng biết Thẩm Diễm quan tâm đến đứa trẻ này, nhưng cô thực sự quan tâm đến bạn tốt của mình, cho dù Bánh Đậu chỉ mới năm tuổi, cô vẫn muốn nói chuyện với cậu, nhắc cậu nhớ mẹ cậu đã rất vất vả và chăm chỉ làm việc để kiếm tiền, cô ấy mong cậu có thể ngoan ngoãn và nghe lời hơn, để sau này Thẩm Diễm không phải hối hận vì đã nuôi nấng con trai một mìn.

Bánh Đậu quả thực rất thông minh và nhạy bén, cậu lờ mờ hiểu được những lời đó, ít nhất cậu biết rằng mẹ cậu kiếm được rất nhiều tiền khi chơi piano trong ngôi nhà xinh đẹp đó vào mỗi cuối tuần.

Bánh Đậu chỉ nói đơn giản: "Mẹ ơi, con sẽ không làm phiền đâu."

Thẩm Diễm vẫn lắc đầu từ chối, không thỏa hiệp được với nhau cho đến khi cả hai ra khỏi sân chơi rồi đi ăn ở một nhà hàng gần đó.