Chương 22: chương 7.3

Cô muốn đẩy tay anh ra, cô ghét sự dịu dàng chăm sóc của anh, nhưng sức lực của cô không có tác dụng với anh, cô không nhịn được bắt đầu rống giận với anh. "Anh tránh ra, tôi không muốn gặp lại anh!"

"Trước khi tức giận với anh, có phải trước hết em nên để cho anh biết rõ anh phạm vào lỗi gì hay không?"

Bọn họ không có thề non hẹn biển, cũng không có bất kỳ hẹn ước gì, anh kết giao với người phụ nữ khác, cô có tư cách hưng sư vấn tội sao? "Anh không có phạm sai lầm, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Em chắc chắn anh không có phạm sai lầm?"

"Anh có làm chuyện gì sai hay không, anh còn rõ ràng hơn tôi."

"Không sai, dựa vào trí nhớ của anh, anh xác thực không làm chuyện gì sai, tốt rồi, hiện tại anh có thể tính sổ với em." Anh xoay người cô đối mặt với anh, trước khi cô còn kinh ngạc chưa phản ứng kịp, anh bắt đầu sét đánh hưng sư vấn tội.

"Tại sao đột nhiên ầm ĩ mất tích? Tắt điện thoại di động, chỉ gửi một tin nhắn nói muốn đi ra ngoài giải sầu, nhưng không nói rõ hành tung, em biết anh lo lắng bao nhiêu, sợ bao nhiêu không? Nếu như không phải là anh buộc Âu Dương Hỉ Nhi kiểm tra chỗ em có thể trốn, anh đã báo cảnh sát xử lý rồi!"

"Thật buồn cười, tại sao tôi phải nói rõ hành tung với anh?" Tần Tinh Tinh nổi giận ngồi dậy. Diễn đàn l$/^ê quý đ €£¥₩ ôn

Cười lạnh nhướng mi, cô muốn chọc giận anh sao? Tốt, anh mà nói không lại cô sao? "Em trở mặt còn nhanh hơn lật sách, có muốn anh nhắc nhở em hay không, buổi sáng ngày hôm qua chúng ta làm cái gì?"

Trong nháy mắt gương mặt đẹp ửng hồng, buổi sáng ngày hôm qua cô tỉnh dậy sớm hơn anh, chuyện này rất khó xảy ra, cô nghĩ muốn thức dậy trước chuẩn bị bữa sáng, mỗi lần đều là anh chăm sóc cô, dù sao cô cũng nên biểu hiện một lần!

Vì vậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thuận đường tắm gội, sao biết anh từ phía sau len lén đi vào, sau đó liền trình diễn tiết mục kí©ɧ ŧìиɧ, đây không phải là lần đầu tiên, vốn cũng không có gì, nhưng nhất thời hứng thú chơi đùa của hai người nổi lên, anh liếʍ cô từ đầu đến chân một lần, mà cô cũng bắt chước làm theo ở trên người của anh. . . . . . Lúc ấy quá điên cuồng, sau đó nhớ tới đều đã nghi ngờ đó là một giấc mộng xuân. Làm sao cô có thể làm ra chuyện phóng khoáng như vậy? Đó là nằm mơ, cô muốn quên đi không còn một chút, anh gợi lại trí nhớ của cô làm gì?

"Anh rất vui mừng vì trí nhớ của em cũng không tệ lắm." Anh đắc ý cười cười.

"Tôi. . . . . . Vậy cũng không có ý nghĩa gì." Tại sao miệng của cô vừa đυ.ng đến anh liền không thể có lực chống đỡ?

Ánh mắt chuyển thành sắc bén, giọng điệu của anh trở nên hùng hổ doạ người "Em không cần lừa mình dối người nữa, em có thể không giữ lại chút gì làm những chuyện đó với bất kỳ người đàn ông nào khác sao?"

Không, bởi vì là anh, cô trở nên không giống chính mình, mà cô ghét mình như vậy, yếu ớt muốn giao phó mình cho anh, cho dù cùng anh bay qua Thái Bình Dương đến một nơi khác, hình như cũng trở thành chuyện làm cho người ta động lòng rồi.

Quật cường hất cằm lên, giọng Tần Tinh Tinh không nghiêm túc. "Anh không cần nghĩ mình quá thần kỳ, nếu như hôm đêm sinh nhật đó gặp phải người đàn ông khác, bây giờ tôi sẽ không dính dáng một chút nào với anh."



"Hôm đêm sinh nhật đó, nếu như đối tượng không phải là anh, em sẽ để cho tình huống xảy ra đến không thể cứu vãn được sao?" Anh không thừa nhận đêm hôm đó cô không hề có ấn tượng với anh, cô biết là anh, có lẽ rất mơ hồ, lại không xóa đi trí nhớ còn sót lại trong đầu.

"Tôi uống say rồi." Nghe qua thật sự lí không thẳng, khí không tráng (lí lẽ không ngay thẳng, tinh thần không khoẻ mạnh).

"Em nói dối!"

"Cho dù chúng ta từng có chuyện gì, quá khứ đã qua, chuyện đó không quan trọng, tương lai tôi không muốn lại có bất kỳ dính dáng gì với anh!" Đầu cô đau đến sắp nổ tung, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ muốn tê liệt yên ổn ngủ một giấc thật ngon, tại sao cô phải cùng anh tán gẫu những chuyện có hay không cũng được chứ?

"Anh nói rồi sẽ không buông tay." D đ ngôn tình l 6 e q 1 u y d 9 o 6 n

"Tôi có một người cha rất có ý nghĩa giáo dục, anh không cần xem tôi là đồ ngốc."

Dừng một chút, Sở Cách Phi đã bắt được mấu chốt. "Là ý gì?"

Day day huyệt thái dương, cô thật sự rất không thoải mái, từ hôm qua sau khi tan việc cùng mẹ ăn một phần ăn đơn giản ở quán cà phê, trong khoảng thời gian kế tiếp cô chỉ ăn thức ăn lỏng, vào lúc này dạ dày đang đau rồi, nhưng mà, vẫn muốn lên tinh thần đuổi anh.

"Anh không cần lại giả vờ giả vịt, phụ nữ đối với anh mà nói không đáng giá chút nào."

"Quá khứ anh xác thực có một khoảng thời gian anh có thái độ đùa giỡn với phụ nữ, nhưng khi anh nhận rõ tình cảm của mình thuộc về đâu, anh không hề trêu chọc bất kỳ người phụ nữ nào nữa, cho đến khi em xuất hiện, người phụ nữ duy nhất anh muốn, anh còn có thể đi chạm vào người phụ nữ khác nữa sao?"

"Anh nói thật là dễ nghe, chẳng lẽ là mắt tôi bị mù nhìn lầm rồi sao?" Cô buột miệng nói ra suy nghĩ chân thật. Mắt bị mù nhìn lầm rồi. . . . . . Đợi đã, hình như anh đã hiểu rõ trận hỗn loạn này được tạo ra như thế nào rồi. "Tối ngày hôm qua em đi khách sạn tìm anh? Em nhìn thấy Sở Ngọc Linh?"

"Tối ngày hôm qua tôi quả thật đi khách sạn tìm anh, về phần người phụ nữ kia là ai, tôi không rõ lắm, cũng không thèm để ý."

"Nếu như em thấy anh cùng một người phụ nữ nào đó ở chung một chỗ, người phụ nữ kia nhất định là Sở Ngọc Linh." Sở Cách Phi càng cười càng vui vẻ, khiến Tần Tinh Tinh càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

"Tôi nói, tôi không quan tâm người phụ nữ kia là ai, cho dù cô ta là Sở Ngọc Linh hay là gì. . . . . ." Tần Tinh Tinh quên mình muốn nói gì, rốt cuộc ba chữ "Sở Ngọc Linh" tiến vào đại não, nhất là chữ "Sở" này, chẳng lẽ hai người bọn họ là – anh em?

"Xem ra là hiểu lầm lớn, em chuẩn bị bồi thường cho anh như thế nào?" Anh rất biết nhân cơ hội lừa gạt.



Mím môi một cái, cô rất khó tin tưởng chính mình gây ra chuyện cười lớn như vậy: "Cô ấy thật sự là em gái anh?"

"Không thể giả được." Hai tay bắt chéo ở trước ngực, dáng vẻ Sở Cách Phi chờ xem kịch vui.

"Em. . . . . . Em gái anh nên ở nước Mĩ, tại sao lại ở chỗ này?" Ngụ ý, cô sẽ hiểu lầm là chuyện đương nhiên, ai kêu anh trước đó không có chào hỏi một tiếng, làm sao cô có thể không suy đoán nhiều như vậy chứ?

"Anh có thể tới nơi này nghỉ phép, dĩ nhiên con bé cũng có thể tới nơi này nghỉ phép mà."Con bé kia hoàn toàn là tới nơi này gây rối, mặc dù an bài bạn chơi cho cô, nhưng cô lại yêu thích làm phiền anh, thậm chí tối hôm qua đòi đi KTV, anh và học trưởng bị buộc kết thúc bữa ăn trước thời gian, nếu như không phải học trưởng vui vẻ sẵn lòng cùng cô hát, anh khẳng định sẽ phát điên, con bé kia ca hát quả thực là đang tạo ra tạp âm.

"Làm sao anh không nói sớm?"

"Nếu như nói cho em biết, người nhà của anh cũng đến Đài Loan, em có thể chạy đi trốn hay không?" Anh hỏi ngược lại cô.

Miệng hơi mở, rồi đóng lại, cô không biết, theo lý thuyết, người nhà của anh và cô một chút quan hệ cũng không có, nhưng cảm giác sẽ có áp lực, ngộ nhỡ anh cố ý sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, cô khẳng định lại sẽ ầm ĩ mất liên lạc.

"Nếu như mà anh giới thiệu hai người các em biết nhau, con bé sẽ giống như kẹo mè xửng dính em không rời vậy, anh có thể bảo đảm với em, không tới thời gian một ngày, em sẽ buộc anh đóng gói con bé gửi về nước Mĩ."

"Quá khoa trương rồi."

"Anh không lừa em, con bé chính là cô gái nhỏ thích khóc lại thích làm người hầu."

Nghe vậy, Tần Tinh Tinh khanh khách nở nụ cười.

"Anh vốn nghĩ mấy ngày nữa giới thiệu các em biết nhau, không ngờ sức ghen của em lớn như vậy, đến hưng sư vấn tội cũng không có, liền trực tiếp phán anh tử hình." Nghe giọng điệu của anh tuyệt không giống như đang oán trách, giống như là đứa trẻ mới vừa xin được chocolate ăn, bây giờ tâm trạng anh quả thật giống như là ăn chocolate, ngọt chết rồi!

"Em đâu có ghen? Chỉ là không thích cảm giác bị lừa gạt." Vào lúc này khí lạnh trong cơ thể hoàn toàn bị loại bỏ, toàn thân cô nóng nghi ngút giống như bị ném vào lò sưởi, thật là mắc cỡ chết người!

"Em có lá gan ghen, phải có lá gan thừa nhận."

Cô chưa có thừa nhận, nhưng cũng không dám lớn tiếng phủ nhận.

Nhìn sắc mặt cô trắng bệch giống như một trang giấy, anh không đành lòng trách móc cô nặng nề nữa. "Anh thấy bụng của em hẳn là đói lắm, trước nghỉ ngơi một chút đi, anh đi đến chỗ bà chủ giúp em mang bữa tối tới." Trước hết anh để cho cô nằm xuống, lại giúp cô đắp kín mền mới rời khỏi phòng.