Chương 3: Gia đình uy hϊếp – Chân tướng sự việc

Cách ngày, ghế lô phía tây quán bar Ba Lãng.

Nam tử tao nhã tựa vào sofa rít một hơi thuốc lá nói: “Nếu bác gái biết cậu một tay bày ra chuyện xấu của ba, làm bác ghen nên mới cùng mối tình đầu gặp lại, lại còn lén đánh tiếng cho bác trai, cuối cùng lấy cái này làm nhược điểm uy hϊếp, một mũi tên trúng hai con chim. Cậu nói, bác có thể hay không hối hận sinh ra đứa con như cậu?”

“Nói không chừng lại hãnh hiện vì tôi, đừng quên nghề chính của nhà tôi”, không gian trá không phải thương nhân mà!

Cao Duệ lắc đầu thở dài: “Đại ca cậu còn oan hơn. Rõ ràng là cậu nhàm chán nghĩ muốn chỉnh người mới đưa ra chủ ý cho Kỉ Thi truy lão bà, thuận tiện lừa tiền đi du lịch Mỹ. Bây giờ còn không biết xấu hổ nhắc đến?”

“Vì cái gì phải ngượng ngùng?”, Kỉ Tích ngạc nhiên nói: “Tôi giúp ảnh cưới vợ, hiện giờ còn có con, mà số tiền kia sớm không còn, thêm vào lợi tức có cái gì không đúng?”

Cao Duệ câm nín, vô phương tranh luận cười nói: “Vậy chuyện gạt chị dâu đem cháu đi chơi suốt buổi sáng, lại giả vờ tốt bụng tìm về là thế nào?”

“Cậu có biết chị dâu tôi là cô giáo?”

Cao Duệ gật đầu. Cái đó với hắn mang đứa nhỏ đi có liên quan gì?

“Từ khi tôi đem Kỉ Thanh trả về ở Tinh Đế, đưa đến lúc chị ấy sắp phát điên, nên chị ấy sẽ không thể quên ơn tôi”

Cao Duệ không nói gì, uống ngụm Whiskey nói: “Cậu sẽ không lừa Tiêu Trần chẳng hay biết gì, ngụy trang chính nhân quân tử đi?”

“Như thế nào có thể!”

“Nga? Chính là chuyện hồi trung học hẹn hò với Lợi Ti? Ngô… Tôi nhớ rõ còn có Phiêu Lam, dường như còn có hoa hậu giảng đường cách vách Triệu Nham Vũ nữa…..”

Kỉ Tích không giận mà cười, đem chai rượu bên tay trái rót vào ly Whiskey của đối phương, “Gần đây cậu nhận vài vụ án lớn, làm cho chị dâu một mình tịch mịch ở khuê phòng, không bằng tôi giới thiệu mấy bằng hữu cho chỉ, thư giản”

“Cậu…..”

“Như thế nào? Muốn không?”, Kỉ Tích nâng cằm cười lạnh

Hỗn đản! Cư nhiên tính toán cho vợ hắn nɠɵạı ŧìиɧ! Không đạp cái mặt cười kia thật sự không cam lòng mà! Đáng giận Kỉ Tích lại là cao thủ quyền đạo, thông thạo kiếm đạo, chính mình lại là văn nhân dựa vào bút kiếm cơm, ngẫu nhiên mới lượn đến phòng tập thể thao, không phải đối thủ! Đến ám toán, so ra vẫn không đê tiện bằng hắn…. Quên đi, quên đi! Ai kêu mình chọc vào cấm kị của Kỉ Tích, cũng không phải không hiểu hắn có bao nhiêu coi trọng Tiêu Trần, ai —— Cao Duệ ai thán thỏa hiệp.

“Đến ——! Chúng ta một ly xóa bỏ ân oán”, Kỉ Tích nâng ly cụng vào ly Whiskey của nam nhân.

—__—//// ly rượu này cậu pha, còn có thể uống sao? Nam nhân vẻ mặt cầu xin mà Kỉ Tích lại nghiêm túc đối diện đành phải nín thở một hơi cạn sạch. Khuôn mặt từ trắng chuyển sang tái, nôn….. thật sự siêu cấp khó uống! Về sau tình nguyện đắc tội bà xã cũng không thể đắc tội Kỉ Tích, càng không thể lấy Tiêu Trần ra chọc hắn, nếu không thảm chính là mình. Cao Duệ uống vài ngụm trà mới đỡ chút, nói: “Kỉ Hưởng Vân khó chơi như vậy sao cậu cũng thu phục được? Tôi không tin hắn thấy người gặp họa mà không bỏ đá xuống giếng”

“Một câu, tôi kết hôn trong nhà chỉ còn mình ổng độc thân, phòng ngừa tôi châm ngòi thổi gió, hắn phải tự mình thức thời!”

“Đối phó hoa hoa công tử chiêu này hữu hiệu”, độc nha! Nam nhân sau lưng run rẩy lên tiếng: “Nói như vậy hết thảy đều đã nằm trong tay cậu?”

Kỉ Tích hướng Cao Duệ cười nhạo: “Tôi như thế nào có thể làm Trần Trần chịu khổ”

Đúng ha, chính mình hỏi ngu rồi. Tuổi này rồi mà sao có thể xuất hiện loại sai lầm này! Hắn thiệt may mắn mới kết được loại bạn này mà! “Ai da!”, nam nhân đột nhiên thần sắc căng thẳng.

“Làm sao vậy?”

Cao Duệ thiệt nghi ngờ lời nói quan tâm này. Ngô – không được rồi! Không kịp hướng Kỉ Tích giải thích, ngay cả kỉ lục chạy trăm mét cũng bị phá vỡ, cửa vừa mở bóng người liền biến mất.

Nghe nói cùng ngày ở một phòng trong toilet nam quán bar Ba Lãng có tiếng nước vang suốt một đêm, nam nhân tung tin vịt khóc hết nước mắt, khách nhân đều tránh đi, đáng thương Cao Duệ hư thoát hết sức còn phải giải thích với vợ nguyên do về trễ, bất hạnh ghê! Các bé ngoan ngàn vạn lần đừng học theo ức hϊếp người khác như vậy nha!