Chương 32: Một ngày của Kỉ Tích

Sáng sớm 7h15, Kỉ Tích vén chăn, khinh thủ khinh cước rời giường. Vào phòng vệ sinh, rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo sạch sẽ. Lặng lẽ đi đến đầu giường, nhìn xem dung nhan vợ lúc ngủ, cũng giúp anh chỉnh lại góc chăn.

Bất đắc dĩ, thời khắc ấm áp qua rất nhanh. Kỉ Tích không thể không vào lúc 7h40, xuống lầu ăn bữa sáng.

“Trần Trần lát nữa xuống đây, kêu lão Côn ôm anh ấy.” Kỉ Tích há miệng cắn bánh sừng bò, tầm mắt sắc bén rà qua mấy người Kỉ gia đang ngồi.

“Con không phải đã nói qua rồi sao?” Khương Như nhắc nhở.

Ánh mắt Kỉ Tích, ở trên mặt người nhà dạo qua một vòng, híp mắt cười nói: “Con sợ có người dễ quên.”

>_
Kỉ Tích ở trong ánh mắt ai oán của cả nhà, khởi động xe mui trần, nhanh như chớp lao khỏi đại trạch.

Đến D đại, vừa vặn 8h30. Kỉ Tích đỗ xe xong, lấy chiếc Motorola ra, bấm điện thoại gọi phòng bếp đại trạch. “Alô, đầu bếp Lí phải không? Đúng, là tôi.”

Kỉ Tích nhảy xuống xe, cầm lấy balô đeo lên vai. “Trần Trần dậy chưa? Tốt, cho anh ấy điểm tâm kiểu Tây. Nhiều bánh sừng trâu nhỏ chút, ăn ngon lắm. Còn có sandwich chân giò hun khói, nhiều salad. Nhớ kỹ, Trần Trần không thích cay. Đừng mang cafe lên, hư dạ dày. Quấy chút sữa mật ong, Trần Trần thích uống.”

Kỉ Tích bước mấy bước cầu thang, nhíu mày nói: “Cháo trứng muối hôm nay không đủ đặc không đủ mịm, lần sau dùng canh xương ninh nhỏ lửa. Buổi sáng ăn cơm kiểu Trung dưỡng dạ dày, hơn nữa nhiều dinh dưỡng. Đúng rồi, tiểu lung bao vừa rồi ai làm? Rất nhiều mỡ, tôi không phải từng nói, thịt nạc phải bằm bằng dao trúc, nhân bánh phải chọn loại tươi sao? Trần Trần khẩu vị rất kén. Đi mua mấy con cua, ngày mai làm bánh bao gạch cua.”

“Ừm, ừm.” Kỉ Tích nghe báo cáo, gật đầu nói: “Nguyên liệu bữa trưa mua chưa? Làm chân giò kho tàu, cải trắng với nấm thanh sao, gà dầu vừng nấm hương, hương thung đậu hủ, thịt ba chỉ, cà tím ngâm, lươn chưng, ba ba hầm, canh cá rô, lại làm canh bí đao ba nguyên liệu tươi. Đừng quên, Trần Trần ăn cơm xong, cắt hơn phân nửa trái dưa hấu, để anh ấy từ từ ăn. Được, cứ như vậy.”

“Ai, từ từ!” Kỉ Tích kéo lại đầu bếp chuẩn bị cúp máy, bổ sung: “Nếu, Trần Trần nói muốn ăn cái gì. Các người thành nam thành bắc đều đi tìm cho tôi, nghe thấy chưa? Ừ.”

Kỉ Tích mới vừa bước vào phòng học tòa nhà Bắc, Hợi Nhẫm Tĩnh ba bước thành hai bước nhằm phía hắn. Xoa xoa hai tay, khom người bộ dáng phục tùng, như Hán gian nói: “Kỉ Tích, luận văn còn có ba ngày. Cậu biên tập trình tự xong chưa? Đã viết chưa? Cho nhìn một cái a!”

Kỉ Tích xem như đối phương không tồn tại, lấy ra tách trà chân không, mở nắp đậy, uống ngụm trà cẩu kỷ Tiêu Trần chuẩn bị cho hắn. Ngọt ngào, hương vị có đường phèn. Kỉ Tích hạnh phúc nheo lại hai mắt, bắt đầu tưởng niệm Trần Trần.

“Kỉ Tích, anh tốt xấu gì cũng là huynh đệ đúng không? Cậu liền nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn anh qua không được cửa sao?”

Chân Trần Trần đã tốt hơn nhiều, nhưng còn phải cẩn thận chú ý. Tôn Ký nói, có thể không cần dán thuốc dán nữa. Vậy có cần thời gian mát xa dài hơn không nhỉ?

“Ô, anh sao lại gặp phải người nhẫn tâm như cậu chứ?”

Cần cẩn thận bồi bổ cho Trần Trần. Tảo biển rất tốt, cho một chút cay, Trần Trần thích. Mua mấy con tôm hùm lớn, một nửa cắt miếng làm sushi, một nửa nấu cháo. Gỏi sứa, dấm chua phải nhiều một chút.

Giáo sư đang cầm giáo trình đi vào lớp học, đám thạc sĩ sinh đang nói chuyện phiếm toàn thể ngồi xuống. “Chư vị, luận văn hai tuần trước tôi giao, viết thế nào rồi?”

Vấn đề của giáo sư, dẫn tới một mảnh ai thán bên trong.

“Xem ra còn chưa có hoàn thành.” Giáo sư cúi đầu cười nói: “Bất quá ba ngày sau, nhất định phải đúng giờ giao cho tôi. Thành tích này, cần tính vào điểm quá trình.”

Nhóm thạc sĩ sinh, nhìn bộ dáng giáo sư, thấy thế nào cũng là sắc mặt vui sướиɠ khi người gặp họa. Đều lẳng lặng oán thầm không thôi.

Giáo sư thực vừa lòng các ánh mắt oán hận, ông hồi trẻ, cũng là đạp trên con đường này đi tới. “Đúng rồi, giao trước, tôi sẽ thêm điểm.”

Vậy còn chở cái gì nữa? Kỉ Tích lập tức tiến lên giao luận văn, mang theo ánh mắt kinh ngạc của giáo sư quay về chỗ ngồi.

Giáo sư lật lật đọc lướt qua, cảm giác nội dung tương đối sâu, có chút phương pháp biên soạn, ngay cả chính mình đều không thể lý giải. Thậm chí, là lần đầu tiên nhìn đến. “Cậu tên Kỉ Tích phải không? Học xong đến văn phòng, chúng ta nói chuyện luận văn của cậu.”

“Em có việc.” Kỉ Tích trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.

Cơ hội thật tốt a! Thạc sĩ sinh ở đây thấy Kỉ Tích từ chối, không thể lý giải. Nếu có thể được giáo sư tán thưởng, còn sợ không tìm được công tác tốt? Đặc biệt là mấy người muốn đổi công tác, tầm mắt bắn về phía Kỉ Tích phá lệ sắc bén.

Giáo sư ngẩn người, lập tức thoải mái. Đối phương có thể viết ra thứ như vậy, hắn còn có tư cách kiêu ngạo. “Đừng lo, chờ khi nào cậu rảnh, lại đến tìm tôi.” Học trò này nhất định cần nhanh bắt lấy, chờ ngày hắn công thành danh toại, chính mình làm thầy giáo, trên mặt có ánh sáng a!

Tiếp tục học, Kỉ Tích mở tập, nghiêm túc ghi chép.

Giáo sư ngẫu nhiên nhìn về phía Kỉ Tích, cảm thấy an tâm gật đầu. Trách không được luận văn viết tốt như vậy, rốt cuộc không tách khỏi cố gắng a! Lập tức có hứng thú thể hiện, trình bày chính xác quan niệm học tập, kết hợp lời răn ‘trên đài một phút, dưới đài mười năm thành tựu’, làm phân tích sâu sắc.

Hợi Nhẫm Tĩnh dựng thẳng đầu, ngưỡng dài cổ, nhìn đến mặt bàn Kỉ Tích. Tảo cho nhiều giấm, năm con tôm hùm lớn, cắt miếng hoặc ninh, hải sâm kho tàu, đậy nắp nhỏ lửa, nước phải nhiều, cá hoa vàng hấp, cho nhiều hành poro…. Khó trách người ta nói, hiểu lầm là xinh đẹp. Nếu giáo sư biết Kỉ Tích viết cái gì, còn không đương trường há hốc mồm?

Thạc sĩ sinh đều cảm thấy bài chuyên ngành gian nan, buồn rầu nghiên cứu sách vở tối nghĩa. Kỉ Tích không hề có cảm giác, lưu loát viết một tờ giấy lớn. Buông bút, vừa vặn tan học, có mấy người có tâm cơ tiến lên muốn sao chép vở. Tuy nhiên, cầm lấy vở nhìn một cái, đều như nến tàn trong gió. Một chút tia lửa hi vọng, đều bị chuyện vô tình dập tắt.

“Kỉ Tích, đi căn tin ăn cơm trưa không?” Hợi Nhẫm Tĩnh ân cần hỏi.

Kỉ Tích tà mắt nhìn Nhẫm Tĩnh có ý đồ, không sao cả nhún nhún vai, đi theo.

“Bữa này anh mời.” Hợi Nhẫm Tĩnh giành thanh toán tiền cơm cho Kỉ Tích, sớm một bước giành chỗ trống, mời hắn ngồi xuống. Lấy ra đũa dùng một lần, và mấy ngụm cơm nói: “Kỉ Tích, anh còn phải phát triển chương trình cho công ti anh! Cậu cũng biết anh không thể viết cái này, giúp anh một phen đi?”

Kỉ Tích vùi đầu ăn cơm, không phản ứng.

“Nể mặt anh vì công ty mệt chết mệt sống đi? Anh có mười hai chương trình phải đuổi theo a! Còn có phần mền mới khai phá trong ngành, trời ạ! Để cho anh chết đi! Không được, không được. Đại ca cứu giúp tiểu đệ!”

Cơm căn tin quá khó ăn, thật hoài niệm đồ ăn Trần Trần làm a!

“Nể mặt anh là bạn thân cậu? Anh theo cậu mấy năm rồi? Quan hệ giữa chúng ta, bất quá chỉ là hỗ trợ một bài luận văn thôi a?”

Thời tiết lạnh, buổi chiều tan học, đi cửa hàng trang phục mua cho Trần Trần vài món quần áo giữ ấm. Đáng tiếc, chính mình không biết đan len. Chân Trần Trần cũng nên mạng giày thoải mái chút, dép lê bằng lông khoảng một ngàn lần trước thấy không tồi. Hắn cùng Trần Trần mỗi người hai đôi, đổi qua đổi lại.

“Nể mặt…..”, cũng không thể nói vì bữa cơm này đi? Hợi Nhẫm Tĩnh đã tìm không nổi cớ nữa, gấp đến độ xoa tai gãi má.

Hay là mua cho cả nhà mỗi người một đôi đi? Nói là Trần Trần bảo mua. Đúng, cứ như vậy. Tuyệt không để mẹ nói, Trần Trần hại mình có vợ quên mẹ.

Hợi Nhẫm Tĩnh xem xét Kỉ Tích chợt lóe thần sắc ôn nhu, tỉnh ngộ nói: “Kia nể mặt anh đưa thuốc cho Tiêu Trần? Được không?”

Kỉ Tích liếc mắt Hợi Nhẫm Tĩnh, cười nói: “Được rồi. Nể mặt Trần Trần, coi như tiểu tử anh may mắn.”

Tiêu Trần, cậu thật sự là thiên thần của tôi! Hợi Nhẫm Tĩnh ở trong lòng hoan hô. Hắn không nghĩ chính mình nói nhiều như vậy, cuối cùng Kỉ Tích sẽ vì việc nhỏ ấy mà tính toán. Kỉ Tích, quả nhiên là thê nô cao cấp a!

Cơm nước xong, Kỉ Tích như cũ đến hoa viên trường học tản bộ. Một tay cầm, dựa vào trên ghế đá, đọc kĩ từng trang từng trang. Khi mặt trời chuyển về Tây một chút, Kỉ Tích bấm số di động lão Côn, ấn gọi hỏi: “Lão Côn, Trần Trần ăn cơm trưa chưa? Hửm, anh ấy rất thích? Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Duyên Duyên tiểu bại hoại đó không phiền Trần Trần đi?”

Kỉ Tích gấp sách, để lên đùi mình. Thay đổi một tư thế thoải mái nghe điện thoại. “Người trong nhà có ai khi dễ Trần Trần không? Ừm, ừm. Trà chiều chuẩn bị cái gì? Bánh ngọt bơ, trứng gà phô mai, Dorayaki*, pudding, với Hồng trà? Cho Trần Trần một ly sữa cafe đi, sữa phải nhiều.”

(*Dorayaki: bánh rán mà Doraemon hay ăn)

“Trần Trần đang viết sách? Mỗi nửa giờ mang điêm tâm gì đó vào, nhắc nhở anh ấy nghỉ ngơi nhiều. Hửm? Trần Trần bảo tôi mua mấy con thú bông bằng nhung? Bạn của mẹ muốn dẫn cháu đến? Được, tôi nhớ rồi.” Kỉ Tích gác chân phân phó. “Lão Côn, nói cho phòng bếp, buổi chiều ba giờ đi ‘Hải Cảng’, chính là siêu thị hải sản lớn kia. Mua cái gì, tôi đọc cho ông nghe, chậm rãi nhớ.”

Mười phút sau, Kỉ Tích vừa lòng gật đầu. “Đều nhớ kĩ? Tốt, cơm chiều tôi trở về nấu. Đại khái khoảng ba giờ rưỡi về nhà, đừng quên, bảo Trần Trần ngủ trưa.”

Trò chuyện xong, Kỉ Tích tiếp tục đọc sách.

Chương trình học hôm nay, hai giờ chấm dứt. Kỉ Tích khởi động xe mui trần, chạy tới thương xá trang phục. Mua mấy bộ áo khoác, áo lông giống nhau. Chuẩn bị mặc áo tình nhân. Đi ngang qua khu đồ ngủ, nhịn không được vì Trần Trần, chọn vài áo ngủ giữ ấm. Sau đó mua dép lê, tiêu mất chín ngàn.

(x 3,500 = 31,500,000 VND @@)

Ra khỏi thương xá, Kỉ Tích mang theo bao lớn bao nhỏ, thắng lợi trở về.

“Đến, mỗi người một đôi.” Kỉ Tích kêu nữ giúp việc cầm túi phân phát, vừa lấy ra quần áo, bảo Tiêu Trần mặc thử.

Khương Như cầm lấy dép lê lông dê, cười toe toét. “Mẹ sớm muốn một đôi dép lê như vậy. Xem, lông dê thật tốt, bên trong bên ngoài đều thoải mái. Mang nó chơi mạt trượt một đêm, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.”

“Trần Trần nói trời lạnh, nhắc nhở con mua cho mọi người.” Kỉ Tích nói dối cũng không chớp mắt. Hắn nắm tay Tiêu Trần mỉm cười, ý bảo Trần Trần không cần phủ nhận. Kỳ thật, hắn nói cũng không giả. Nếu không phải Trần Trần, hắn mới sẽ không nghĩ đến mua dép lê cho người nhà đâu!

Khương Như vỗ vỗ bả vai Tiêu Trần nói: “Tiêu Trần, Kỉ Tích cho con quản, mẹ trăm phần trăm yên tâm.”

Tiêu Trần lắc đầu nói: “Không phải con, là Kỉ Tích muốn mua.”

“Ai yo, nếu không phải con, con cho là xú tiểu tử này sẽ nghĩ đến chúng ta?” Khương Như cười mắng.

Nói thật sự quá đúng, quả thật là hiểu con không bằng mẹ a! Kỉ Tích cười nói: “Hôm nay, cơm chiều con nấu. Ba mẹ, hai người bồi Trần Trần nói chuyện.”

Kỉ Vinh nhìn con út bước đi thong thả vào phòng bếp, vui mừng cười nói: “Tiểu tử này cuối cùng trưởng thành, biết thương người.”

Tiêu Trần vuốt quần áo, cười đặc biệt ngọt ngào.

Bữa tối bảy giờ bắt đầu, Kỉ gia vây quanh bàn gỗ lim, ngửi thấy mùi vị kia, bụng liền ọc ọc kêu gào lên.

Kỉ Tích giúp Tiêu Trần gắp bào ngư. “Trần Trần, đây là bào ngư, ăn ngon lắm, dinh dưỡng cũng nhiều. Anh nếm thử đi.”

Tiêu Trần cắn một miếng, mỉm cười nhai nuốt.

“Thế nào?” Kỉ Tích nhìn chằm chằm Tiêu Trần nuốt xuống, chờ mong hỏi.

“Ăn ngon.”

Hai chữ ngắn ngủi, chính là tưởng thưởng tốt nhất cho hắn. Kỉ Tích vừa ăn, vừa chia thức ăn cho Tiêu Trần. “Đến thử vây cá, lại ăn chút bao tử cá. Uy, các người chừa chút thịt cua cho Trần Trần a!” Kỉ Tích đứng lên, đoạt qua một chút thịt cua cuối cùng trên bàn, bỏ vào trong chén Tiêu Trần.

Người Kỉ gia chột dạ cười nói: “Ai kêu Kỉ Tích nấu đồ ăn ngon như vậy chứ? Không thể trách chúng ta a!”

“Hừ!” Kỉ Tích hầm hừ múc chén canh cho Tiêu Trần, ôn nhu nói: “Trần Trần, canh sò điệp ếch tuyết, bên trong còn có tảo và gạch cua, anh ăn xem?”

“Kỉ Tích, em cũng ăn.” Tiêu Trần sợ Kỉ Tích cứ lo cho anh, chính mình ăn không đủ no. Nuốt muỗng canh, đút Kỉ Tích ăn.

“Ăn ngon.” Kỉ Tích thừa dịp người trên bàn thưởng thức mỹ thực, trộm hôn Tiêu Trần một ngụm.

Lập tức, hai người hôn nhẹ ngọt ngọt, ngươi tới ta đi đút ăn, ngưỡng mộ chết người khác.

Ăn cơm xong, người một nhà đến phòng khách nói chuyện phiếm. Mọi người buộc Kỉ Tích ngày mai tiếp tục làm cơm chiều, Kỉ Tích bị mọi người vây công, ôm lấy Tiêu Trần trốn lên phòng ngủ.

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, nhìn TV một lát. Tám giờ rưỡi, mở nước tắm uyên ương. Lấy qua áo ngủ mới đã giặt sạch, mặc vào cho Trần Trần. Xem, Trần Trần thoải mái giống con mèo, rúc vào trong ngực chính mình. Nhất thời, cảm giác mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, ấm áp cọ cọ đầu vợ.

“ quay thuận lợi không?” Kỉ Tích xoa chút tinh dầu vào tay, giúp Tiêu Trần mát xa.

Tiêu Trần ghé vào chăn bông, cười đáp: “Hưởng Vân nói tiến triển rất tốt.”

“Có cái gì đặc biệt muốn ăn không?”

“Ừm,bây giờ không có đào mật a?”

Kỉ Tích xoa cổ chân Tiêu Trần đáp: “Ngày mai, gọi bọn họ đi mua. Trần Trần, anh muốn ăn cái gì, yên tâm nói cho ba mẹ.”

“Được.” Tiêu Trần nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật, đào đóng lon ăn cũng ngon. Bên trong, là đào vàng.”

Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần, cười nói: “Như vậy, hai loại đều mua.” Hắn liền thích sủng Trần Trần. “Đúng rồi, thú bông cùng với quần áo gửi đến cùng nhau. Lúc tới, để lão Côn lấy cho anh.”

“Ừm.”

Kỉ Tích lấy khăn mặt lau tinh dầu dư thừa bên chân Tiêu Trần, kéo ống quần xuống cho anh.

“Kỉ Tích, muốn làm không?” Tiêu Trần bò lên cổ Kỉ Tích, hôn môi đối phương quyến rũ.

Kỉ Tích cho Tiêu Trần một cái hôn sâu, lại ngặm ngặm vài cái lên môi cánh hoa. Con ngươi sâu thẳm nhìn Tiêu Trần nói: “Chờ sau khi Trần Trần tốt lên.” Đáng chết, hắn thật nghĩ muốn đè Trần Trần xuống a!

“Anh ngủ trước, em trở lại ngay.” Kỉ Tích đem ánh mắt từ trên đùi thon dài của Tiêu Trần dời đi, nhảy vào phòng tắm. Ngay sau đó, truyền đến thanh âm nước xả.

>_
Hai mươi phút sau, Kỉ Tích nhẹ nhàng khoan khoái đi ra phòng tắm. Ngồi trên giường, cho Trần Trần cái hôn ngủ ngon. Tắt đèn đầu giường, ôm lấy Tiêu Trần, dựa vào bên người anh, tiến vào giấc ngủ. Từ tươi cười ôn nhu của hắn có thể thấy được, chính là làm mộng đẹp gì đó