Chương 37: Bàn ăn Lễ Giáng Sinh

Buổi sáng trong lành, Kỉ Tích lôi kéo Tiêu Trần mơ mơ màng màng tiến vào phòng tắm, cùng nhau tắm uyên ương ấm áp. Thần thanh khí sảng mở cửa sổ, giữa không trung bay xuống ba hộp quà lớn, ở trước cửa sổ không ngừng lắc lư.

Tiêu Trần thăm dò nhìn qua, một sợi dây đỏ buộc vào hộp quà, đầu khác cột trên cái móc duy nhất lồi ra ngoài cửa sổ. Chỉ cần mở cửa, hộp quà liền tự động nhào vào lòng chủ nhân.

“Xem ra, thừa dịp lúc chúng ta không ở đây làm ra.” Kỉ Tích đưa tay gỡ xuống hộp quà đẹp mắt,ôm cả Tiêu Trần, cùng ngồi trên sofa mở ra xem.

Một cặp ly tình nhân thủy tinh khảm sapphire, một cặp đồng hồ nam phong cách cổ xưa thần bí, hai bộ áo ngủ màu sắc hoàn toàn tương phản, hàng nút của nó là kim cương đánh bóng làm thành, thập phần sáng chói.

Quà tặng đều có lạc khoản thống nhất – ông già Noel. >_<

Hai người Tiêu Kỉ vuốt áo ngủ, song song cười gian. Hai người bọn họ sáng sớm hôm nay mới nhận được quà Giáng Sinh, Kỉ gia những người khác, chỉ sợ đã sớm nhận được, vẫn là bọn họ thắng trước một chút a! Hai người vui vẻ vui vẻ xuống lầu, thẳng đến phòng bếp bắt đầu kế hoạch một ngày.

Cùng lúc Tiêu Trần Kỉ Tích làm đến khí thế ngất trời, trong đại sảnh Kỉ gia tựa hồ cũng tiếng người ồn ào.

“Ngượng ngùng, hôm nay mới đem cây thông Noel tới.” Đồng phu nhân lôi kéo con trai lớn giải thích, một bên quở trách nói: “Rõ ràng đã sớm đặt cây thông, cư nhiên nửa đêm hôm qua mới đưa đến.” Đổng phu nhân xoa bóp khuôn mặt béo ú của Duyên Duyên, cười nói: “Hại Duyên Duyên Đêm Giáng Sinh không có cây thông Noel.”

“Không sao ạ, Tiêu ca ca nói nam tử hán phải nhẫn nại.” Duyên Duyên nâng đầu nhỏ nói: “Con có Tiêu ca ca bồi là tốt rồi.”

Đổng Đình bị ba ôm trong ngực không vui, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nén giận. “Ba, tại sao ba không cưới Tiêu ca ca làm mẹ con? Nói vậy, Tiêu ca ca là có thể luôn theo bồi con!”

>_
Đình Đình xem thường: “Con là mẹ sinh ra, có quan hệ gì với ba a? Ba, ba không phải thường nói sao? Làm không được, không cần viện cớ!”

>_
“Vô dụng!” Đổng phu nhân chế nhạo đứa con, cùng chồng tiến lên vài bước, đi đến sofa ngồi xuống, tinh tế đánh giá hai mắt Khương Như Kỉ Vinh, kinh ngạc nói: “Mắt hai người sao đỏ vậy a? Tối hôm qua không ngủ ngon?”

=_=/// Một lời khó nói hết a! Nói chuyện này, Khương Như thật không biết nên khóc hay nên cười. “Đêm qua, chúng tôi mười giờ rưỡi đi ngủ. Ai biết, vừa muốn ngủ say, thế nhưng có ông già Noel đến gõ cửa!”

Đổng phu nhân kinh ngạc: “Ông già Noel?”

“Không phải thật nha!” Khương Như cười khổ: “Tiêu Trần Kỉ Tích bảo người giúp việc trong nhà giả trang, ngay lúc nửa đêm tặng quà Giáng Sinh.”

“Tặng cái gì?” Chồng Đổng phu nhân rất có hứng thú hỏi.

“Mỹ phẩm thủ công Hà Lan đủ dùng một năm.” Khương Như đắc ý nói: “Nhãn hiệu Ou Daini này, phải đặt trước hai năm, hơn nữa vận khí tốt mới có thể mua được! Không có tiêu chuẩn giá thị trường.”

Đổng phu nhân hâm mộ: “Người già rồi, làn da sẽ không đẹp. Tiểu Như, bà thật sự là may mắn a! Có đứa con như Kỉ Tích Tiêu Trần.”

“Ba, ba đang run?” Đình Đình đồng ngôn đồng ngữ* để lộ bí mật.

(*lời lẽ trẻ con)

Con trai, nghe lời bà nội con nói, ba đứng ngồi không yên nha! Đổng Diệu Tổ ngượng ngùng cười nói: “Bác trai bác gái, cháu đi hỗ trợ trang trí cây thông Noel.” Nói xong, giống như đào phạm bỏ chạy.

“Hừ, không có tiền đồ!” Đổng phu nhân nhẹ giọng mắng, chuyển sang nhìn Kỉ Vinh hỏi: “Bọn Tiêu Trần tặng ông cái gì?”

Kỉ Vinh uống một ngụm trà, tinh thần phấn khởi trải lời: “Một bộ dụng cụ câu cá tốt nhất và một bộ cờ tướng ngọc bích, bàn cờ bạch ngọc.”

Chồng Đổng phu nhân giống như gặp được tri kỉ, vui vẻ nói: “Ai nha, lão Kỉ ông cũng thích câu cá chơi cờ a? Lần sau chúng ta cùng nhau luận bàn.”

“Được!” Kỉ Vinh đáp.

Đổng phu nhân ngạc nhiên: “Lão Kỉ nhà bà có hai món khác biệt, bà hẳn cũng vậy a?”

“Ai nói chứ?” Khương Như nâng khóe mắt nói: “Còn có ba bộ đường trang cùng sườn xám xanh, tím, đen. Vải dệt cùng đường kim đều hạng nhất, tôi buổi chiều đưa cho bà xem.”

Đổng phu nhân nhục chí nói: “Tôi với bà so ra, quả thực là một trời một vực. Con tôi, chỉ đưa mấy củ nhân sâm tượng trưng. Không giống như bà, không cần phải nói, con cũng đưa đến tận đáy lòng.”

Khương Như cười đến kiêu ngạo.

“Bất quá, nhận được mấy thứ này chúng tôi cũng không dễ dàng.” Kỉ Vinh giải thích: “Kỉ Tích Tiêu Trần đem một đống quà tặng bỏ trong hộp, bao hai tầng đóng gói. Bọn nó quy định người đóng giả ông già Noel, phải xé tầng bao ngoài, lộ ra địa chỉ người nhận ở trên, tặng xong lại mở tầng bao thứ hai.”

Khương Như bổ sung: “Chúng tôi bị đánh thức bốn lần, mỗi lần đều cao hứng nửa ngày lại nằm xuống, lại thức dậy. Gây sức ép hơn nửa đêm, bà nói mắt có thể không đỏ sao?”

“Phỏng chừng, cả nhà tối hôm qua chỉ có bọn Kỉ Tích ngủ ngon.” Kỉ Vinh lúc nói mang theo sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

◎_◎ Kia thật sự chịu không nổi! Vợ chồng Đổng phu nhân nghe được bật cười, thầm nghĩ, nếu mình nhận được quà như vậy, đừng nói rời giường bốn lần, ngay cả gấp đôi, cũng chịu nha! Con trai hiếu tâm, khó có được!

Đồng hổ treo tường mới vừa điểm qua bảy giờ, Đổng Vương Hà Tiêu khách bốn nhà đều tề tụ. Trong phòng khách hòa thuận vui vẻ, bốn người một tổ, sáu người một đội, nói chuyện với nhau thập phần hợp ý. Bọn nhỏ vây quanh cây thông Noel cao tới hai thước, bỏ hộp quà đầy đất, ngươi truy ta đuổi hò hét. Cây thông xanh tươi, mang theo mùi hương thoang thoảng. Trên cây đèn led đủ màu sắc, bông tuyết nhân tạo, cùng trang sức đủ loại hình dáng màu sắc, phi thường có không khí lễ Giáng Sinh.

Nửa giờ sau, nữ giúp việc bưng bữa sáng vào phòng khách. Mọi người ở đây, giống như bầy sói đói khát, nhìn chằm chằm bàn ăn, phát ra quang mang xanh tươi.

“Thơm quá a!” Diệu Diệu nhịn không được vươn tay cầm cái bánh sừng bò nhỏ, nhét vào miệng. Vừa mềm vừa nhuyễn, thơm nồng ngon miệng, bé ngon đến nheo lại mắt. “Ăn thiệt ngon!”

“Đương nhiên rồi!” Duyên Duyên hếch hếch mũi nhỏ nói: “Đây là Tiêu ca ca làm.”

Hà phu nhân ôm Hà Phàm, xem một bàn mỹ thực, há hốc mồm nói: “Tất cả thứ này đều là Tiêu Trần làm?”

Đáng tiếc, mọi người lang thôn hổ yết hưởng thụ bàn đồ Trung, nào lo lắng chuyện trả lời a!

Món chính bánh mì Pháp hành thơm, bánh sừng bò nhỏ, bánh mì cắt lát có nhân, bánh mì bơ, sandwich chân giò hung khói, mì Ý, cháo ngô, salad rau củ trộn, khoai tây nghiền, trứng cá khai vị, cá ngừ chiên, còn có canh hàu hải sản cùng súp thịt lưng bò chua cay, có thể lựa chọn. Đồ uống càng không cần nói, sữa mật ong, trà mật ong hoa hồng, hồng trà London, cà phê, một loạt nước trái cây, mọi người ăn tận hứng, cả đám gật gù.

Có mấy người ăn đến một nửa, phần eo thật sự chặt khó chịu, âm thầm nới lỏng thắt lưng, trong lòng hận không thể đem chén đĩa đều nuốt vào bụng.

“Thế nào? Ăn ngon không?” Tiêu Trần cầm sữa đậu nành vào cửa, nhìn quanh khách và chủ trong phòng cười hỏi.

Mọi người trả lời thật đơn giản, đều nhấc lên ngón tay cái, tiếp tục vùi đầu chiến đấu.

“Ca ca, ca ca.” Tiêu Tĩnh chớp mắt to, cắn đầu ngón út, gọi Tiêu Trần.

Tiêu Trần buông ly thủy tinh trong tay, ôm lấy Tĩnh cục cưng, quay đầu lại nói với Kỉ Tích đi theo sau: “Kỉ Tích, em xem! Tĩnh Tĩnh biết gọi ca ca rồi.”

Tiêu phu nhân lau lau miệng, trừng mắt con lớn nói: “Tĩnh Tĩnh hiện tại biết gọi ca ca. Đều là ba mẹ nó trước kia rất không quan tâm nó, xứng đáng!”

Ba mẹ Tiêu Tĩnh, bị Tiêu phu nhân giáo huấn trước mặt nhiều người như vậy, mặt đều tái rồi. Có thể có biện pháp gì chứ? Đối phương là mẹ nhà mình, bên cạnh lại còn có ba như hổ rình mồi, cho vợ chồng Tiêu Tiễn một trăm lá gan, cũng không dám phản bác.

Tiêu Trần thấy vợ chồng Tiêu Tiễn đều xấu hổ, liền giải vây: “Dùng xong điểm tâm, chuẩn bị chơi như thế nào?”

“Mạt chượt!” Hà phu nhân đề nghị.

Tiêu Trần nghĩ, rốt cuộc cũng là quốc túy a, ngày lễ nào cũng sẽ không thoát khỏi nó. “Mở mấy bàn?”

“Bốn bàn đi, thay phiên nghỉ ngơi.” Hà phu nhân dứt lời, đoạt lấy một chút mì Ý cuối cùng, đẩy đẩy chồng nói: “Em còn chưa ăn đủ đó!”

Đoàn người cười đùa cơm nước xong, cầm một ly sữa đậu nành, ngồi xuống xoát bài.

Tiêu Trần, Đổng Diệu Tổ, Tiêu phu nhân, ba Hà một bàn, Kỉ Tích ngồi xem.

“Bạch Da.” Theo lý mà nói, tay mới lên đường vận khí tốt nhất. Mới chuyển hai vòng, Tiêu Trần đã đánh ra Bạch Da duy nhất, đã muốn nghe bài.

Hà phu nhân ôm Hà Phàm, nhãn tình sáng lên, đẩy hai Bạch Da dưới mặt trước hô: “Bính!” Đánh ra Tứ Đồng.

Tiêu Trần nghĩ, ngả bài hay không đây? Anh là Tứ, Thất Đồng đi ngược chiều. Bỗng nhiên, cảm giác dưới mặt bàn, bị Kỉ Tích nhéo hai cái. Liền cười tiếp tục sờ bài. Hắc! Vừa vặn thêm cái Thất Đồng. Tiêu Trần đẩy bài, hồ rồi!

Thuần một sắc đồng, Ngũ Hoa trước cửa. Tiêu Trần một lần tiến trước ba trăm sáu.

Thừa dịp tẩy bài, Kỉ Tích giải thích: “Trần Trần, giống như bài lúc nãy. Thất Đồng Tứ Đồng, anh đều có thể cần. Hơn nữa, mới sờ hai vòng, phía sau còn có rất nhiều cơ hội. Thời điểm vận khí tốt, không cần đẩy, nói không chừng có thể tự sờ.”

“Oh.” Tiêu Trần còn thật sự nghe Kỉ Tích giảng mạt chượt.

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần ôn nhu giải thích: “Nếu, anh vừa vặn nghe Lục Đồng Tứ Đồng, phải ăn vào một con Ngũ Đồng. Như vậy, người khác đánh ra, anh liền hồ. Loại bài này, bởi vì chỉ có lựa chọn duy nhất, khó thắng.”

Tiêu Trần nghiêng mặt, hôn Kỉ Tích một cái cảm kích.

Kỉ Tích lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt, cao hứng hăng hái. Làm nhóm người cô đơn trong đại sảnh tâm ngứa. Đáng thương, phần lớn các cặp vợ chồng vì thể diện, chỉ có thể hai mắt nhìn nhau cho đỡ thèm.

“Nhị Vạn.”

“Bính!” Tiêu Trần hạ bài, lấy ra Nhị Vạn, phóng Đồng hai sắc xong. Đánh ra Nhất Vạn.

“Ăn!” Đổng Diệu Tổ nhà dưới Tiêu Trần, cầm ra bài chính mình cần, bỏ lại Cửu Vạn.

“Giang!” Tiêu Trần đẩy ra ba con Cửu Vạn, nhặt được bài Đổng Diệu Tổ thả ra, sờ Hoa. Tiêu Trần nhấc bài qua, cười nói: “Một cái Hoa.” Sờ nữa, vừa nhìn liền vui vẻ, lại là Hoa! Liên tiếp sờ ra ba Hoa, cuối cùng giang đầu khai hoa! Tự sờ hồ!

Lần này, mỗi nhà mất máu hai trăm rưỡi, bàn bên cạnh xem choáng váng. Ba người bạn chơi bài chính thức trở thành ATM cho Tiêu Trần, sùng bái nhìn anh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Đồng hồ treo tường trên góc tường bên trái, gõ lên tiếng chuông mười giờ, Tiêu Trần rút lui cho Kỉ Tích, cũng lưu lại tiền thắng hùng hậu, trong tiếng hâm mộ của mọi người ra ngoài.