Chương 6

Editor + Beta: Thất Tử - 11/08/22

Lúc xây dựng nhà tổ họ Lý, nơi đây vẫn còn là một công viên cây cối rậm rạp, xanh mát ở vùng ngoại ô, phía trước là hồ thiên nhiên, phía sau là rừng đa um tùm.

Sau khi thành phố được mở rộng, nơi này dần quy hoạch thành đất nội thành, nhưng vẫn giữ được công viên xanh mát giữa chốn đô thị, ngoại trừ vài ngôi nhà cổ, còn lại chỉ toàn là biệt thự của các quan chức cấp cao trong chính phủ và quân đội.

Toà nhà của nhà họ Lý là một ngôi nhà cổ, có hoa viên riêng, năm đó Lý Giang Lâm phát tài thì đất ở đây vẫn rất rẻ, xung quanh mảnh đất rộng lớn này được cải tạo thành hoa viên nhà họ Lý, phía sau thậm chí còn có một rừng cây nhỏ.

Sau đó sinh được mấy đứa nhỏ, Lý Giang Lâm đã chi tiền tu sửa mảnh đất bên trái biệt thự thành bể bơi, xây sân tennis phía sau biệt thự, mời giáo viên đến dạy mấy đứa nhỏ chơi tennis mỗi tuần.

Xe chạy dọc theo đường ven hồ thêm một đoạn nữa, rẽ vào con một con ngõ nhỏ thanh vắng, cuối cùng dừng trước một cánh cổng sắt chạm trổ đầy hoa văn.

Cổng sắt từ từ mở ra, tài xe lái xe đi vào.

Lý Trăn Nhược vốn đang trong l*иg, nhưng thấy về tới nhà rồi không kiềm được lại chui ra, thò đầu ra cửa sổ nhìn.

Nơi này dù sao cũng là ngôi nhà dưỡng cậu trưởng thành.

Từ sau khi xây thêm sân tennis, đã nhiều năm nhà họ Lý không tu sửa gì thêm, con đường nhỏ vẫn như xưa, toà biệt thự ba tầng trông hơi cũ, nhưng vẫn rất kiên cố mà đứng sừng sững trên mảnh đất này.

Biệt thự nhà họ Lý hình chữ “L”. Nhà chính là nơi người nhà họ Lý sinh hoạt, chếch về bên phải là nhà bếp, nhà của người giúp việc, người làm vườn và tài xế.

Sau khi xe dừng, Lý Trăn Nhiên một tay xách Lý Trăn Nhược xuống xe rồi vào nhà, còn tài xế mở cốp lấy đồ đạc ra.

Bảo mẫu nhà họ Lý, dì Vương vừa nghe tiếng xe ô tô vang lên liền ra đón Lý Trăn Nhiên.

Dì Vương đã ở nhà họ Lý nhiều năm, bà là người nuôi nấng, chăm sóc Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, đồng thời cũng là người đã nuôi lớn Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia nhà này.

Khi nhỏ không cảm thấy gì, đến khi hiểu chuyện, Lý Trăn Nhược vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa những người nhà họ Lý rất kỳ quái. Nếu nói mẹ cậu và Lý Giang Lâm là tình nhân, chẳng thà nói rằng Lý Giang Lâm bỏ tiền mua phụ nữ sinh con cho ông thì đúng hơn.

Cậu vừa sinh ra, sữa cũng vừa cai đã bị ôm tới nhà họ Lý, lúc nhỏ có hỏi, Lý Giang Lâm nói mẹ cậu đã qua đời, lớn lên có tâm muốn đi tìm thì mới biết mẹ cậu đã qua đời được mấy năm. Anh cả, anh hai và anh ba cũng thế, trước giờ đều không biết mẹ ruột họ là ai.

Lý Giang Lâm đã có vợ.

Vợ ông là Chu Vận, cả đời không có nổi một mụn con, có lẽ vì Chu Vận không có khả năng sinh đẻ nên Lý Giang Lâm mới tìm phụ nữ ở bên ngoài sinh con cho mình. Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, ông ta chắc cũng chẳng yêu thương gì mấy người phụ nữ bên ngoài kia, có lẽ chỉ yêu mỗi vợ mình nên mới có thể tìm cả đống đàn bà khác nhau sinh con cho mình, lại còn cướp đoạt quyền nuôi con của bọn họ.

Đối với mấy đứa nhỏ nhà họ Lý mà nói thì dì Vương cũng có thể được xem là một nửa mẹ mình.

Dì Vương đã có con, một trai một gái, con gái lớn đã lấy chồng, con trai là trợ lý của Lý Trăn Nhiên – Hoa Nghị Bang.

Trước đó, chồng dì Vương đã làm thuê cho nhà họ Lý từ lâu, sau khi bà sinh con thì làm bảo mẫu cho con cháu nhà họ Lý, sau đó hai vợ chồng bà vẫn luôn ở đây, cho đến khi chồng qua đời, bà vẫn chưa từng rời đi.

Lý Trăn Nhược từ nhỏ thiếu thốn tình mẹ, đương nhiên tình cảm với dì Vương cũng không bình thường.

Thấy Lý Trăn Nhiên xách theo một con mèo về, dì Vương liền hỏi, “Trăn Nhiên, đây là con mèo mà Trăn Tự nói?”

Lý Trăn Nhiên “ừ” một tiếng, định đem Lý Trăn Nhược giao cho dì Vương.

Dì Vương giơ tay ra cũng không biết nên nhận kiểu gì.

Thế là Lý Trăn Nhiên đành xách l*иg mèo vào trong nhà, thả Lý Trăn Nhược xuống đất.

“Ôi.” Dì Vương hơi lo lắng, “Lỡ nó cào lung tung thì sao?”

Nói thật, Lý Trăn Nhiên cũng không biết, anh phủi lông mèo trên tay mình, hỏi dì Vương, “Lão Tam nói thế sao?”

Dì Vương chỉ lắc đầu, “Chỉ nói Tô Dao muốn đem mèo đến nhờ nuôi giùm thôi.”

Lý Trăn Nhiên nói, “Vậy chờ lão Tam về rồi nói tiếp, tạm thời để nó ở phòng khách đi.”

Giờ Lý Trăn Nhược vẫn còn hơi hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn căn phòng lớn này.

Khi cậu rời đi, trong lòng rất khó chịu, cứ ngỡ rằng cả đời này mình cũng không có cơ hội quay trở về, lại không nghĩ rằng sẽ về trong tình trạng kỳ quái này.

Cậu bước về phía trước hai bước, tự nhiên lại muốn lên tầng tìm phòng mình.

Mà lúc này, tài xế của Lý Trăn Nhiên đã mang đồ của Lý Trăn Nhược vào, theo lời dì Vương đặt ở góc tường.

Nếu là mèo của Lý Trăn Tự, dì Vương định mang đồ đạc lên tầng, đặt trong phòng của hắn. Nhưng hiện giờ hắn không có ở nhà, không thể tuỳ tiện được nên trước đành để vào trong góc.

Lý Trăn Nhiên vừa cởi cúc áo vừa lên tầng hai, chắc là muốn tắm rửa.

Lý Trăn Nhược do dự một chút, ra vẻ dính Lý Trăn Nhiên, chạy theo lên lầu.

Bước chân Lý Trăn Nhiên thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn cậu.

Thế là cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh bước lên lại lon ton chạy theo.

Nhà chính nhà họ Lý có ba tầng, tầng một ngoài phòng khách là phòng ngủ, thư phòng của Lý Giang Lâm và phòng dành cho khách, ở khúc rẽ cầu thang lên tầng hai treo ảnh cưới của Lý Giang Lâm và vợ Chu Vận.

Bức hình hơi cũ, hình ảnh Chu Vận trùm khăn voan trông thô tục vô cùng, còn Lý Giang Lâm để tóc dài ngang vai, nhưng một bức ảnh cũ như thế đã được treo ở đây từ khi Lý Trăn Nhược có ký ức, ngày nào lên lầu, xuống lầu cũng nhìn thấy.

Mấy năm trước, Lý Giang Lâm còn chưa người đến phục chế.

Đối với người vợ này, Lý Giang Lâm lúc nào cũng vẹn tình vẹn nghĩa.

Tầng hai có phòng ngủ của ba anh em Lý Trăn Thái, Lý Trăn Tự và Lý Trăn Nhược, phòng nào cũng có nhà vệ sinh riêng, chỉ có Lý Trăn Nhiên ở tầng ba một mình.

Kỳ thật ban đầu cũng không sắp xếp vậy, bốn anh em vốn đều ở tầng hai, nhưng sau đó Lý Trăn Nhiên chuyển lên tầng ba, ở trong căn phòng bên trái nhỏ nhất tầng ba, Lý Giang Lâm lúc ấy cũng không có ý kiến gì.

Ngoài phòng của Lý Trăn Nhiên trên tầng ba, còn có phòng đọc sách và phòng giải trí có máy chiếu phim tại gia với ghế bành mềm mại, còn có một quầy bar nhỏ và tủ rượu sau quầy có nhiều rượu quý.

Tầng cao nhất là nhà đón nắng có bàn bi-a mặt trên là bàn bóng bàn và một cái xích đu.

Anh em nhà họ Lý đều là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Lý Trăn Nhược theo chân Lý Trăn Nhiên lên tầng hai, muốn đến xem phòng mình nhưng lại không thể để lộ ra nên đành lon ton chạy ra, lượn hai ba vòng quanh phòng Lý Trăn Thái và Lý Trăn Tự rồi thấy phòng mình khóa kín.

Đáng lẽ chuyện này mình phải biết từ trước rồi mới đúng.

Lý Trăn Nhược nhấc chân đẩy cửa một cái, cánh cửa vẫn nằm im, cậu chỉ đành quay người bỏ đi.

Không ngờ Lý Trăn Nhiên vẫn đứng cạnh cầu thang chờ cậu.

Lý Trăn Nhiên hỏi, “Nhóc muốn đi đâu?”

Lý Trăn Nhược có chút kinh ngạc, nghĩ anh hỏi thế thì ông đây biết trả lời thế nào, vì thế đành đáp một tiếng, “Meo.”

Lý Trăn Nhiên cất bước tiếp tục lên cầu thang.

Lý Trăn Nhược chần chừ một chút rồi chạy theo sau.

Phòng Lý Trăn Nhiên ở tầng ba, căn phòng nhỏ nhất nằm bên trái tầng ba, trần nhà hình chóp, cửa sổ là hình cung, mở cửa ra là thấy hồ bơi bên ngoài.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng, gọn gàng ngăn nắp.

Sau khi Lý Trăn Nhược theo Lý Trăn Nhiên vào, mới nhận ra đây là lần đầu tiên cậu vào phòng anh.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là người một nhà, vậy mà Lý Trăn Nhược chưa từng một lần vào phòng của người anh này. Bình thường có chuyện gì cần tìm anh, cậu chỉ gõ cửa là Lý Trăn Nhiên sẽ ra gặp.

Lý Trăn Nhược theo chân Lý Trăn Nhiên vào phòng, đột nhiên cảm thấy căn phòng này thật sự không tồi, chóp trần rất cao, không làm người ta thấy ngột ngạt, lúc ánh nắng ngập tràn, nằm trên giường có thể thấy được ánh nắng dập dềnh phản xạ lại từ hồ bơi, dập dà dập dờn, vào mùa hè rất mát mẻ.

Lý Trăn Nhiên vào phòng liền khoá cửa lại.

Lý Trăn Nhược quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng, nhưng không cảm thấy lo lắng, dù sao lát nữa Lý Trăn Nhiên cũng phải xuống ăn tối, nên vô cùng thoải mái mà chạy đi tham quan phòng anh.

Giường của Lý Trăn Nhiên rất thấp, cứ như là cái chiếu tatami, chất gỗ nên lót dưới rồi trải lên một tấm drap là thành giường.

Cuối giường đối diện với tủ quần áo, bên phải là một cái bàn đơn, trên bàn đặt máy tính, bên cạnh là kệ sách, bày khoảng mười quyển sách.

Trước đây Lý Trăn Nhược đứng ở cửa cũng đã nhìn qua bố cục trong phòng, nhưng hôm nay mới có thời gian nhìn kỹ. Khoảng mười quyển sách trên kệ kia đều là về đầu tư tài chính, màn hình máy tính đen thui, chắc là chưa mở máy.

Lý Trăn Nhiên đứng cạnh giường, rất tự nhiên mà cởϊ qυầи áo.

Lý Trăn Nhược ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái, nhận ra Lý Trăn Nhiên đã cởi hết áo, lộ ra l*иg ngực rắn chắc dẻo dai, một tay kia cởϊ qυầи dài, tuột xuống theo chân.

Mặc dù vẫn còn bị qυầи ɭóŧ bao lấy nhưng Lý Trăn Nhược vẫn có thể thấy được cái gì đó căng phồng của Lý Trăn Nhiên, cậu liền liếc mắt sang chỗ khác, nghĩ rõ ràng đều ăn cơm mà lớn lên, vì sao của Lý Trăn Tự và Lý Trăn Nhiên đều lớn như thế, còn cậu lại hụt đến vậy?

Chẳng lẽ là do bọn họ đều là con của Lý Giang Lâm, còn cậu thì không?

Lý Trăn Nhiên cởi hết đồ rồi vào nhà tắm.

Lý Trăn Nhược lặng lẽ đợi, cậu chẳng rảnh mà chạy qua đó nhòm ngó Lý Trăn Nhiên, thế là nằm úp xuống, cái mặt tròn vo úp vào lòng bàn chân rồi sững người nhìn giường Lý Trăn Nhiên.

Thẳng đến khi Lý Trăn Nhược vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, cậu mới thở phào một hơi nhìn xung quanh phòng.

Cơ mà Lý Trăn Nhiên không có thói quen mang tài liệu về nhà nên Lý Trăn Nhược nhìn hoài cũng chẳng có gì, lại không thể mở tủ của anh, loanh quanh một lúc cậu vẫn là bò lên giường của Lý Trăn Nhiên nằm.

Chiếu tatami của Lý Trăn Nhiên rất thoải mái, cậu nằm sấp một lúc lại chuyển sang nằm nghiêng.

Sau hơn mười phút, Lý Trăn Nhiên tắm xong đi ra.

Anh không mặc quần áo, chỉ dùng khăn lau khô nước trên người.

Lý Trăn Nhược thầm nghĩ: Đồ thích nude, rồi nhắm mắt lại.

Lý Trăn Nhiên mặc vào bộ quần áo ở nhà, lau mặt một chút thì nghe thấy tiếng dì Vương kêu, “Chuẩn bị ăn cơm.”

Anh không trả lời, chỉ túm lấy gáy Lý Trăn Nhược, rồi mở cửa phòng đi ra.

Lúc ăn bữa tối Lý Trăn Tự vẫn chưa về, hắn có tiệc xã giao ở bên ngoài.

Trong nhà ngoại trừ Lý Trăn Nhiên còn có anh cả Lý Trăn Thái.

Lý Trăn Thái năm nay 32 tuổi, lớn hơn Lý Trăn Nhiên bốn tuổi, mà so với Lý Trăn Nhược thì lớn hơn chín tuổi.

Dù không ngoại hình xuất sắc như Lý Trăn Nhược và Lý Trăn Tự, Lý Trăn Thái cũng có thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính. Hơn nữa tính cách hiền hoà, lúc nào trên mặt cũng mang ý cười.

Anh ta chưa kết hôn, nhưng đã có vị hôn thê, hai người rất thân thiết, chỉ thiếu một cái lễ đường nữa thôi.

Thấy Lý Trăn Nhiên xách một con mèo xuống, Lý Trăn Thái kinh ngạc hỏi, “Mèo ở đâu ra thế?”

Lý Trăn Nhiên xuống tầng một, thả Lý Trăn Nhược xuống đất, nói, “Lão Tam.”

Lý Trăn Thái nghe vậy, cười nói, “Lão Tam thật có hứng thú .” Nói xong cũng không để ý đến Lý Trăn Nhược, nói với Lý Trăn Nhiên, “Ăn thôi.”