Chương 18: Không Kết Bạn Với Đồ Ngốc

Tổ phượng hoàng nằm trên núi Phượng Hoàng, núi Phượng Hoàng cách thôn Bát Tự hơn trăm dặm. Đi bộ tới phải mất nửa ngày, sáng sớm Linh Đang mang theo tiền ăn ở, chuẩn bị đi tìm mật phượng hoàng, hôm sau trở về.

Từ khi đến thôn Bát Tự, đây là lần đầu tiến Phong Cẩm thấy trời nắng, lập tức bị ánh mặt trời chiếu chói mắt. Hắn dứt khoát mang cây trúc ra ngồi dưới mái hiên ăn sáng. Nghe thấy tiếng nàng bước ra, Phong Cẩm quay đầu nhìn lại, miệng đầy lá trúc, nói: “Phượng hoàng mỗi sáng đều ra ngoài uống sương sớm, tới lúc đó, cô nhân cơ hội lẻn vào rừng ngô đồng, tìm ra mật phượng hoàng, còn dư thời gian.”

Linh Đang cúi xuống véo tai nó: “Lão gấu trúc, ngươi cho rằng mình không phải đi sao?”

Phong Cẩm trợn mắt, ôm một đống trúc, cảnh giác nói: “Ta là chủ thuê, vì sao ta phải đi?”

Linh Đang liếc nó, cười nói: “Bởi vì ngươi đồng thời là người làm của ta chứ sao.”

“… Vậy có khác gì ta tự đi một mình?” Phong Cẩm đứng bật dậy, định kéo tay nàng, nhưng nàng linh hoạt tránh thoát. Hắn cả giận nói, “Trả lại ta hai mươi lượng bạc!”

Linh Đang le lưỡi, định cho nàng vào bẫy ư, không dễ vậy đâu nhé: “Cho ngươi bảy phút để ăn xong.” Nói dứt lời, không đợi nó than trách, ngâm nga bước đến giếng, nói với miệng giếng, “Ta phải ra ngoài, các ngươi không được lén lút chuồn ra ngoài đâu đấy.”

Phong Cẩm lại ngồi xuống, tiếp tục ăn trúc, nghe thấy lời dặn dò của Linh Đang, hắn nói: “Long tộc sẽ không tìm họ gây rắc rối nữa.”

“Sao ngươi biết?”

“Biết là biết thôi!”

Anh em Dưa Chuột Ngốc nhìn nhau, không trả lời. Nhưng cả hai có thể khẳng định, Phong Cẩm nói không sai, mặc dù không biết vì sao một thượng thần mạnh mẽ như vậy lại cam tâm tình nguyện biến thành một con gấu trúc và ở lại đây. Nhưng hắn không gây nguy hiểm cho Linh Đang, họ cũng giả vờ như không biết.

“Ộp ộp.”

Tiếng ếch trong trẻo, âm sắc phấn chấn và đầy sức sống khác hẳn trước kia bay vào tai khiến tâm trạng Linh Đang cũng sáng sủa hơn.

Ra khỏi thôn, đến bờ sông Thanh Hà, bùn đất dưới chân vẫn thấm đẫm nước sông, dẫm chân lên, vẫn ẩm ướt khiến người ta khó chịu. Linh Đang lấy chiếc hồ lô mà người trong thôn nhặt về giúp nàng ra, mặt ngoài bóng loáng nay đã có vết trầy, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến sự yêu thích Linh Đang dành cho nó. Hồ lô được ném vào giữa không trung, đột nhiên phóng đại: “Lão gấu trúc, qua sông thôi.”

Phong Cẩm chậm chạp trèo lên hồ lô, bay lên không trung qua sông.

Đến bờ bên kia, lại tiếp tục đi bộ.

Quãng đường hơn trăm dặm tiêu tốn gần bảy canh giờ, lúc đến trấn Du Lâm, trời đã tối. Trăng non treo trên không trung, toả ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Phong Cẩm cầm đèn l*иg đi bên cạnh Linh Đang, hai chân sắp gãy đến nơi. Thấy nàng đi ngang qua tất cả các nhà trọ, không có ý định bước vào, hắn chợt thấy bất an: “Đồ nhà quê, không phải cô muốn nằm màn trời chiếu đất chứ?”

“Ta đã hỏi người ta rồi, phía trước có ngôi miếu hoang, có thể qua đó nghỉ tạm một đêm.”

Phong Cẩm nói bằng giọng âm u, khom người thổi hơi lạnh lên cổ nàng: “Những nơi bị bỏ hoang thường có rất nhiều quỷ, chúng rất thích ăn những tiểu cô nương xinh đẹp như cô. Cô không sợ buổi tối có ma nữ áo đỏ ca hát bên tai, quỷ oán ngồi tựa lưng với người mình sao?”

Linh Đang nắm chặt tay, hai mắt sáng rực: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, có thể tiện tay bắt hai con quỷ tới mấy nhà gần đây lấy tiền thưởng! Lão gấu trúc, ngươi nhắc nhở quá đúng!”

“…” Tai nào của cô nghe thấy ta nhắc nhở vậy?

Linh Đang bước đi càng vui vẻ, cành nhanh chóng, đến miếu thành hoàng, bên trong tuy có quỷ khí, nhưng oán khí không nặng, không phải loại ma quỷ hại người. Nàng thất vọng, vậy là không có cơ hội tiện tay gặt hái một khoản tiền rồi. Nàng thu thập củi gần đó vào miếu, châm một đống lửa, ném mấy củ khoai lang vào thay cho bữa tối.

Sưởi một hồi, thân thể vẫn không ấm lên, lại nhìn con gấu đen trắng ngồi phía đối diện, Linh Đang nheo mắt lại, đứng dậy bước qua rồi ngồi xuống ôm cánh tay nó, quả nhiên vô cùng ấm áp: “Hệt như chăn bông vậy!”

Dám coi hắn là chăn bông? Phong Cẩm xách cổ áo nàng, kéo ra phía sau, vừa dùng sức đã bị nàng đánh một cái: “Đừng nhúc nhích, còn tiếp tục cử động, ta biến ngươi thành khoai lang nướng!” Ấm quá, ôm nó, đêm nay nàng khỏi lo chuyện chăn bông!

Phong Cẩm nén giận, quên đi, ôm một cái hắn cũng không mất mát gì. Thân thể đối phương chàm chậm dựa vào người hắn, dồn sức nặng về một bên, hô hấp cũng dần dần đều đặn, như thể đang ngủ. Hắn cúi đầu nhìn lại, ánh lửa hắt lên khiến gò má nàng ủng hồng như thoa son, cánh mũi thanh tú. Lúc im lặng, cái cô nhà quê này cũng ưa nhìn đấy chứ!

Chỉ thấy cánh môi hồng đào kia khẽ mấp máy: “Đêm nay ta muốn ngủ với ngươi.”

Câu nói mê của nàng vang bên tai, tựa như đập trực tiếp vào ngực hắn, Phong Cẩm lập tức nín thở, quên cả cách hô hấp.

Ngủ với hắn? Ngủ với hắn? Ngủ? Ngủ!

Máu toàn thân lặng lẽ sôi trào, hắn ngồi càng ngày càng thẳng, càng ngày càng ngay ngắn, mà không hay biết thân thể mình đã cứng ngắc, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Haiz, ngày mai mắt hắn nhất định sẽ thành mắt gấu trúc, buồn quá đi mất!…

***

Không khí trong miếu ấm áp như mùa xuân, không chút lạnh lẽo. Linh Đang vô cùng hài lòng với thể chất ấm áp như lò sưởi của gấu trúc béo ú nhà mình, quả nhiên mang nó ra ngoài là quyết định chính xác.

Phong Cẩm thấy nàng ngồi bên giếng súc miệng, khom người ghé mặt lại gần, nghiêm túc hỏi: “Mắt ta giống mắt gấu trúc không?”

Linh Đang đang cầm cành liễu đánh răng, trợn mắt nhìn nó: “Ngươi vốn là gấu trúc!”

“…” Cũng đúng, chẳng phải lúc này hắn là gấu trúc sao. Vậy hắn sầu lo cả đêm chuyện ngày mai không đẹp trai, không như cây ngọc đón gió để làm gì… Phong Cẩm đấm ngực, đau quá đi mất…

Hơn nửa canh giờ nữa là đến giờ Thìn, Linh Đang và Phong Cẩm tiếp tục lên đường, hướng về phía rừng ngô đồng.

Phượng hoàng cao ngạo, không phải ngô đồng không đỗ, không phải sương sớm không uống. Mỗi ngày ra ngoài nửa canh giờ kiếm ăn, bất chấp mưa gió. Nửa canh giờ chính là cơ hội của Linh Đang. Nếu không tìm được và rút lui thành công, nàng sẽ bị phượng hoàng đuổi gϊếŧ. Cho dù rút lui thành công nhưng không tìm thấy mật phượng hoàng, vậy lại phải đợi đến giờ Thìn ngày thứ hai.

Linh Đang hạ quyết tâm muốn làm một phát ăn ngay. Sau khi cảm nhận được hơi thở của phượng hoàng ngoài rừng ngô đồng, nàng bèn ngồi canh ở lối vào, chờ chúng bay đi. Lại chọc lão gấu trúc đang đứng ngáp, nói nhỏ: “Đợi chúng nó bay đi, ta sẽ vào rừng, ngươi đứng đây canh chừng. Nếu chúng quay lại mà ta còn chưa ra, ngươi hãy đốt đống rơm này. Thấy khói bay lên, ta sẽ tìm chỗ trốn.”

Phong Cẩm nhìn đống rơm cao gần bằng người đặt sau lưng mình: “Thật ra cô muốn nướng ta đúng không…”

“Không được tranh cãi!”

“Ừm… Chuyện đó…” Phong Cẩm chọc tay nàng, “Phượng hoàng thích sống ở hướng Đông Nam, xây tổ ở chỗ cao.”

Mơ hồ nghe thấy tiếng vỗ cánh trong gió, Linh Đang khép miệng, một tay che miệng gấu. Hai người trốn sau tảng đá to, không dám ló đầu ra xem. Hai tiếng chim hót rạch ngang swj yên lặng buổi sớm, một bóng đen lướt qua mặt đất, kéo theo một trận gió mạnh.

Linh Đang nỗ lực mở to mắt nhìn lên trời, bóng đen vừa lướt qua đúng là phượng hoàng.

Dáng vẻ chim trống chim mái phú quý, bộ lông màu vàng óng như khoác tấm áo tơ vàng, lộng lẫy chói mắt. Chín dải đuôi bay múa trong gió, tựa như chín thị nữ bằng voan mỏng đi theo phía sau – Uy nghiêm mà thanh lịch, bất khả xam phạm.

Linh Đang tập trung tinh thần, chờ chúng đi rồi, lúc này mới ném hồ lô vào không trung rồi nhảy lên “Đi!”

Hồ lô đón gió bay vào rừng, xuyên qua rừng ngô đồng rậm rạp, gió mạnh cuốn theo đám lá dưới đất. Bụi bay đầy trời, lá cây cuộn bay, rơi phía sau bóng lưng xinh đẹp, không chút chần chừ, nhút nhát ấy.

Linh Đang không biết tổ phượng hoàng nằm ở nơi nào, không biết rừng ngô đồng này rộng bao nhiêu, phóng nhanh hồi lâu vẫn không thấy gì, mồ hôi chảy trên vầng trán mượt mà. Nhớ tới lời kể ban nãy của lão gấu trúc, nàng gõ nhẹ lên đầu hồ lô, điều khiển nó bay lên cao.

Hồ lô bay vυ"t lên trời, cao hơn ngọn cây ngô đồng, tầm nhìn nhất thời mở rộng, nhưng Linh Đang vẫn không trong thấy tổ chim đâu.

Chẳng lẽ lần này lão gấu trúc nói sai?

Không đúng, từ bao giờ nàng bắt đầu tin lời một con gấu chứ?!

Đang định bay xuống, tìm kiếm lại lần nữa, đột nhiên gió thổi nhẹ, thổi bay mây trắng trên trời cao, một tia nắng khúc xạ đập vào mắt. Linh Đang hơi nghiêng đầu, tập trung nhìn kỹ, lại thấy đám mây trắng kia có phần khác thường. Nàng vội điều khiển hồ lô lên cao, bay thẳng lên trời, mới ló đầu khỏi tầng mây, nàng lập tức nhìn thấy tổ chim khổng lồ kia.

Linh Đang mừng rỡ, gia tăng tốc độ, bay thẳng tới đó, lơ lửng trên tổ chim. Cúi người nhìn xuống, quả nhiên trông thấy một hạt châu màu hổ phách tròn vo nằm giữa tổ chim. Nàng buông mình, nhảy xuống cạnh hạt châu. Đưa tay ước lượng kích thước, nhỏ như trứng gà, màu hổ phách, đích xác là mật phượng hoàng mà lão gấu trúc đề cập.

Linh Đang lấy túi bọc kín, quấn chặt trên lưng, lúc này mới nhảy lên hồ lô: “Về thôi.”

Phong Cẩm tay cầm mồi lửa ngồi xổm bên cạnh đống rơm, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh ở đằng xa. Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng gió vù vù, hắn còn tưởng phượng hoàng trở về. Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một chiếc hồ lô đang lao về phía hắn. Phong Cẩm vội vàng lách mình, hồ lô phanh gấp một bên, Linh Đang vội nói: “Mau lên đây, ta lấy được mật phượng hoàng rồi.”

Phong Cẩm vui mừng, xem ra đồ nhà quê này vẫn đáng tin cậy, bạn tốt được cứu rồi! Hắn nhảy lên hồ lô, nhanh chóng cùng nàng rời đi chốn nguy hiểm này.

Dù sao cứ cách một trăm năm, phượng hoàng lại tạo ra một viên mật, thiếu một cái, chắc chúng sẽ không để ý đâu. Chẳng qua, nếu về sau lại đến lấy sẽ khó khăn hơn. Có điều, chuyện đó sao có thể xảy ra lần nữa.

Nỗi lo trong lòng đã tiêu tan, Phong Cẩm đưa bàn tay nhỏ nhỏ, ngắn ngắn của mình ra sau lưng, sờ bọc trứng rồng, cảm thấy vui mừng khôn xiết. Chờ bạn tốt phá xác sống lại, nói không chừng có thể biến về chân thân, âu cũng là chuyện tốt.

Linh Đang cũng muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng, đi được hơn mười dặm liền hạ xuống, dừng chân ở một sơn cốc.

Phong Cẩm nhảy xuống khỏi hồ lô, vừa lấy trứng rồng ra, vừa hỏi: “Tại sao cứ phải làm ở đây?”

“Ở đây nhiều củi lửa, dễ nấu chảy mật phượng hoàng chứ sao!”

Phong Cẩm bừng tỉnh, nàng cũng có chút khôn vặt đấy chứ nhỉ!

Trong núi quả nhiên nhiều củi lửa, chỉ trong chốc lát Linh Đang đã xếp được một đống, nàng lại chém một đoạn trúc thật dày, khoét sạch ruột rồi đổ nước vào, chuẩn bị nấu mật phượng hoàng.

Phong Cẩm ôm quả trứng vàng óng ngồi bên cạnh nhìn nàng, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mật phượng hoàng. Linh Đang cởi bao đồ xuống, tháo nút thắt, một hạt trân châu sáng màu, nhỏ như quả trứng gà nằm yên lặng trên túi vải, màu hổ phách trong suốt thần bí. Nghĩ đến việc lát nữa nó sẽ biến thành nước, nàng vẫn có chút tiếc nuối.

“Tõm…”

Hạt châu rơi xuống nước, đáy ông trúc vì đặt trên đống lửa lâu nên cháy đen, nước cũng ấm ấm.

Phong Cẩm nhìn viên mật phượng hoàng đẹp đẽ kia, tâm trạng hết sức sung sướиɠ. Càng nhìn lâu, hắn càng thấy không ổn. Phong Cẩm nghiêng đầu, mật phượng hoàng đặc ruột, từ trong ra ngoài đều như nhau, theo lý thuyết phải chìm xuống. Nhưng vì sao nó vẫn nổi lên?

Chẳng lẽ viên mật phượng hoàng này là giả?

Nước bắt đầu sôi, viên mật phượng hoàng vẫn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại trên mặt nước.

Linh Đang lấy gậy gỗ chọc viên trân châu nhỏ: “Viên ngọc này thật thú vị, lại còn tự xoay tròn được.”

Phong Cẩm nghiêng đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, khẽ biến sắc, vội vàng đá vào đống lửa, nóng đến mức thét to: “Đồ ngốc nhà cô! Đây đâu phải mật phượng hoàng, đây là trứng phượng hoàng!”

Linh Đang khuỵu gối, ngồi phịch xuống đất.