Chương 4: Tranh chấp

Hàn Mân Phong đi theo chạy ra, không kịp ngăn cản cơn giận của Liễu Diễm Xuân.

Chỉ thấy trên mặt trên tay Liễu Nhược Thu có chất lỏng màu trắng nhỏ giọt chảy xuống, một vài sợi tóc ướt dính lên mặt, vẻ mặt khϊếp sợ lại mờ mịt, hiển nhiên không biết sao mình lại chọc giận chị.

“Thế mà mày còn dám cáo trạng? Để mày hầu hạ tao ủy khuất mày lắm đúng không?" Liễu Diễm Xuân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không không… Em không có nói…” Liễu Nhược Thu không cãi được, nước mắt rưng rưng, lại cố kìm nén, cắn môi đến trắng bệch.

Liễu Diễm Xuân không chịu nổi được nhất là dáng vẻ uất ức lại yếu đuối này của cô, đang muốn đi lên dùng tay đẩy cô, lại bị Hàn Mân Phong giữ chặt tay lại.

Cô vợ tính tình nóng nảy không dám tin nhìn Hàn Mân Phong.

“Anh tránh ra, em dạy dỗ em gái mình liên quan gì đến anh.” Dứt lời lại giãy dụa đi về phía Liễu Nhược Thu.

Hàn Mân Phong đương nhiên muốn cản cô ta, hai người tranh chấp, Liễu Diễm Xuân giẫm lên sữa bò vừa đổ lên sàn nhà, trượt chân một cái kéo Hàn Mân Phong cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Cô ta gắt gao che chở bụng mình, ngã lên người Hàn Mân Phong.

Hàn Mân Phong cảm thấy cổ chân đau nhức… Liễu Diễm Xuân có anh giảm xóc, ngã xuống không đau, nhưng Hàn Mân Phong biết nhất định cổ chân mình bị thương.

"Bụng em… đứa nhỏ.” Liễu Diễm Xuân sợ hãi, cô ta cảm giác dưới thân mình có chất lỏng ào ào chảy ra.

May mắn đứa nhỏ trong bụng Liễu Diễm Xuân được bảo vệ.

“Cô nên cảm thấy may mắn vì mình đã qua ba tháng đầu nguy hiểm, nhưng cô phải nằm viện an thai một thời gian, sắp làm mẹ đến nơi rồi, sao còn hấp tấp như thế?”

Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc.

Liễu Diễm Xuân bị bác sĩ răn dạy một tràng, nghĩ mà sợ.

Trải qua chuyện này, cô ta không muốn so đo với Liễu Nhược Thu nữa… dù sao cô ta đã đắc tội quá mức với mẹ chồng, hiện giờ chính mình nằm viện, Hàn Mân Phong hành động không tiện cần em gái Liễu Nhược Thu đến chăm sóc.

Thật ra thương thế của Hàn Mân Phong không quá nghiêm trọng, chỉ là hành động không tiện… cổ chân bị thương, khuỷu tay, cánh tay bị trầy da, miệng vết thương không thể dính nước, nhưng anh từ chối sắp xếp nằm viện.

“Nhược Thu ở nhà giúp anh nấu cơm là được, anh là quân nhân, chút thương tổn này với anh không tính là gì, không cần nằm viện chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh.”

Vì thế Liễu Nhược Thu đột nhiên trở nên càng thêm lu bù.