Chương 11: Khu Ổ Chuột

Lục Duyên vốn còn muốn mua hộ giáp linh tinh, hiện tại thì...

Sao lúc ấy hắn có thể tự tin mà cảm thấy mình có thể dùng 4000 để mua vũ khí và hộ giáp nhỉ?

Nhìn 300 trong túi, vốn hắn còn muốn chuyển chỗ ở.

Hiện tại cõ nghĩ cũng không dám.

Là thứ gì đang che mắt hắn?

Là nghèo.

Lục Duyên rời khỏi trung tâm thương mại, không dám quay đầu nhìn thêm thứ gì.

Ban đầu hắn bắt xe đến trung tâm thương mại, mà bây giờ trong túi chỉ còn 300, còn phải ăn cơm nên hắn chỉ đành đi bộ về.

Cũng may là sau khi hấp thu linh khí, Lục Duyên phát hiện thể lực của mình tốt hơn trước rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên một ít.

Tuy rằng trung tâm thương mại cách khu ổ chuột hơn 10 km, nhưng hắn chỉ cần chạy chậm nửa tiếng là về đến rồi.

Ban ngày khu ổ chuột nhìn hài hòa hơn ban đêm rất nhiều, trên đường kẻ đến người đi vội vàng, có người mặt mũi vàng vọt, xanh xao.

Hai bên đường đầy rác, còn có đứa trẻ nhặt rác ven đường, lấy vài thứ hữu dụng mang về nhà.

Cạnh đó còn có mấy tên côn đồ đầu nhuộm đủ màu, hai tay đút túi quần, thường xuyên nhìn mọi người, không biết để làm gì.

Lục Duyên hơi cúi đầu, trở về phòng trọ trong tiểu khu.

Trong phòng khách rất yên tĩnh.

Chỗ hắn thuê tổng cộng có bốn phòng.

Một phòng của hắn, một phòng khác là của Lý Thanh Hòa, hai phòng còn lại, một phòng là của một người phụ nữ trung niên, phòng còn lại là của một đôi tình nhân.

Chẳng qua ban ngày những người đó rời đi rất sớm nên rất ít khi chạm mặt.

Còn Lý Thanh Hòa đều làm việc vào ban đêm, bây giờ chắc còn đang ngủ.

Lục Duyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng mình.

Sau đó, hắn mở laptop lên, đăng nhập vào web chiến tranh bắt đầu xem video để học quân thể quyền và quân thể sát kiếm.

Không gian trong phòng rất nhỏ, cũng may hiện tại Lục Duyên chỉ mới bắt đầu luyện tập, động tác rất chậm nên không đến mức đυ.ng chạm làm tổn hại cái gì.

Lục Duyên luyện tập đến tận lúc mặt trời xuống núi, cả người hắn đầy mồ hôi, hắn thu tay đang cầm kiếm hợp kim lại, ngồi lên giường nghỉ ngơi.



Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Lục Duyên biết, là Lý Thanh Hòa đi làm.

Lục Duyên không khỏi thở dài.

Nếu như trước đây, với diện mạo đó của Lý Thanh Hòa thì không biết có bao nhiêu người đàn ông yêu thích, cưng chiều tận trời.

Còn ở thế giới này, sinh tồn thôi đã vô cùng khó khăn rồi.

Sau khi nghỉ ngơi, Lục Duyên lại ngồi khoanh chân, bắt đầu hấp thu linh khí.

Hấp thu linh khí làm cơ thể hắn trở nên vô cùng ấm áp, mệt mỏi trong cơ thể vơi đi rất nhiều.

Lục Duyên ngạc nhiên phát hiện, tu luyện thuật dẫn dắt linh khí khi cơ thể mệt mỏi có hiệu quả hơn khi không mệt mỏi.

Chẳng trách lại nói thể thuật có thể làm tăng hiệu quả của linh khí, thì ra là vậy.

Thân thể, tinh thần và linh khí vừa đối lập vừa thống nhất và bổ sung cho nhau.

...

Sáng hôm sau.

Lục Duyên ra ngoài, định tìm một nơi yên tĩnh để luyện tập thể thuật.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Lý Thanh Hòa đi đến.

Trên tay nàng cầm bánh bao chiên, nhìn thấy Lục Duyên, cười nói:

“Em trai Lục Duyên, mua dư này.”

Lục Duyên cười:

“Cảm ơn chị Thanh Hòa.”

Hắn vươn tay nhận bánh bao chiên.

“Đúng rồi, em trai Lục Duyên, ngươi đang tập quyền hả?”

“Sao chị Thanh Hòa biết?”

“Hôm qua ngươi gây ra âm thanh lớn như vậy, ta ở trong phòng cũng nghe được.”

Lục Duyên sửng sốt.



Tuy rằng hắn biết phòng cách âm không tốt lắm, buổi tối hắn thường xuyên nghe được âm thanh của đôi tình nhân kia, nhưng không nghĩ đến ngay cả việc hắn luyện quyền cũng bị nghe được.

Hắn gật đầu:

“Vâng, ta định đi vào Khởi Nguyên Chi Địa, nên tập luyện tốt thể thuật phòng thân trước.”

“À.”

Lý Thanh Hòa gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ ngây thơ không hiểu cái gì cả.

Nàng mở miệng:

“Ta biết có chỗ rất thích hợp để luyện quyền.”

Lục Duyên ngẩn ra, nhìn Lý Thanh Hòa:

“Thật hả? Ở đâu?”

Hắn đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập thể thuật, không ngờ là Lý Thanh Hòa lại biết.

Đây là gì nhỉ, đây không phải là đãi ngộ của nhân vật chính trong truyền thuyết sao?

Không hổ là hắn.

“Tốt xấu gì ta cũng đã lăn lộn ở khu ổ chuột này được một thời gian rồi, quen biết một người bạn có mở võ quán, ở đó có thể luyện quyền. Để ta dẫn ngươi đi.” ’

“Ngươi dẫn ta đi ư? Có làm phiền ngươi nghỉ ngơi không? Buổi tối ngươi đi làm cũng rất mệt rồi.”

Lý Thanh Hòa lấy gói thuốc lá từ ngực ra, châm một điếu, sau đó cười nói:

“Dẫn ngươi đi cũng không mất bao lâu.”

Lục Duyên thấy vậy thì cười gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Hòa dẫn Lục Duyên ra ngoài.

Trên đường đi, Lý Thanh Hòa và Lục Duyên đều hơi cúi đầu, bước đi có chút gấp gáp.

Việc gì cũng ít nhìn ít nghe, không lo chuyên bao đồng.

Đây là Lý Thanh Hòa dạy Lục Duyên.

Đây là cách để sống trong khu ổ chuột.

Cả hai rẽ ngã tư đường có chút hôi thối mấy lần, cuối cùng đến trước cánh cửa bằng kim loại lớn nhìn qua vô cùng cũ nát.