Chương 2: Vô Hạn Khả Năng

Lúc trước hắn cũng từng đọc tiểu thuyết, đương nhiên hắn vô cùng khát vọng lại năng lực siêu phàm này.

Hai lần trước đều không thành công, hy vọng lần này có thể thành công.

Nam sinh tên Vương Nhất bước lên bục giảng, sắc mặt vô cùng căng thẳng nhìn giáo viên.

"Đừng căng thẳng, lúc trước đã thức tỉnh hai lần rồi, biết làm thế nào rồi đúng không? Đặt tay lên thuỷ tinh thức tỉnh, sau đó cảm nhận sự tồn tại của chính mình.”

Vương Nhất gật đầu, nghiêm túc đặt tay lên một quả cầu thủy tinh trên bàn giáo viên, sau đó nhắm mắt lại.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, xung quanh im bặt.

Một lúc sau, giáo viên nhìn qua đồng hồ, thản nhiên mở miệng nói:

"Được rồi, đã qua một phút đồng hồ, cầu thuỷ tinh thức tỉnh không có phản ứng, thức tỉnh thất bại, cậu đi xuống đi."

Vương Nhất nghe vậy, hốc mắt hơi đỏ lên, buồn tủi mà trở về.

Bầu không khí trong lớp có phần yên tĩnh.

Giáo viên đảo mắt nhìn mọi người, lại mở miệng nói:

"Xác suất thức tỉnh của người bình thường chỉ có 10%, hơn nữa xác suất về sau càng thấp, hai lần trước không thức tỉnh được, vậy thì xác xuất lần thứ ba thức tỉnh thành công là rất thấp. Đừng đặt quá nhiều kỳ vọng, đến lúc đó lại càng thất vọng.”

Nghe vậy, bầu không khí trong lớp càng thêm nặng nề.

Lục Duyên nói thầm hay thật, giáo viên này đúng là Lãnh Trường Vương.

Nghe nói như vậy, lòng hắn nguội lạnh.

Vậy là hắn không thể thức tỉnh được rồi?

Không đúng nha?

Bình thường ở trong tiểu thuyết, chẳng phải người xuyên không sẽ là vai chính sao?

Nếu như hắn không thức tỉnh được, vậy thế giới này sẽ mất đi một vị chiến sĩ gen siêu mạnh rồi.

Về sau sẽ mất một trụ cột để đối phó với dị hoá, đối phó với ngoại tộc rồi.

Đây là một tổn thất không thể chấp nhận được của dân tộc!

"Tiếp theo, Lý Hi."



............

Buổi thức tỉnh vẫn đang tiếp tục.

Như giáo viên đã nói, xác suất thức tỉnh của lần thứ ba là rất thấp.

Khoảng nửa giờ, ba mươi học sinh lên kiểm tra, cuối cùng không một ai thức tỉnh thành công.

Tâm trạng Lục Duyên không ngừng xuống dốc.

"Lục Duyên."

Giáo viên vừa gọi tên Lục Duyên, nhất thời, mọi người trong lớp đều nhìn qua.

Ở trong lớp học, Lục Duyên là một kẻ bên lề, cũng chẳng có bạn tốt cổ vũ cho hắn, tất cả mọi người đều chỉ im lặng ngồi xem.

Thái độ của giáo viên với hắn cũng giống như với học sinh khác, vẫn là một khuôn mặt vô cảm.

Trong lòng Lục Duyên oán thầm, một chút đãi ngộ của nhân vật chính cũng không có.

Bình thường không phải mọi người đều sẽ quan tâm, chăm sóc hắn sao, hoặc là có người nhảy ra châm chọc hắn chẳng hạn?

Tại sao phản ứng của mọi người đều bình thản đến vậy?

Điều này hợp lý sao?

Chẳng nhẽ tôi không phải nhân vậy chính thật à?

Lục Duyên đi tới trước bàn giáo viên, giáo viên lặp lại những lời trước đó thêm lần nữa:

"Đặt tay lên thuỷ tinh thức tỉnh, sau đó chăm chú cảm nhận sự tồn tại của chính mình. Đừng quá lo lắng.”

Lục Duyên gật đầu, đặt tay lên thủy tinh thức tỉnh.

Mặt ngoài của thuỷ tinh thức tỉnh rất lạnh, sờ lên rất thoải mái.

Lục Duyên nhắm mắt lại, dựa theo lời giáo viên nói cảm thụ bản thân.

Sau đó, hắn chỉ cảm thấy một mảnh tối đen.

Thời gian trôi qua trong im lặng, Lục Duyên dần dần có chút lo lắng bất an.



Không cảm nhận được gì cả, chẳng nhẽ tôi thực sự không thể thức tỉnh được sao?

Thế giới này không an toàn, có chút sức mạnh vẫn tốt hơn là không có gì.

Ngay khi Lục Duyên đang bất an, trong bóng tối, có một tia sáng màu xanh lam hiện lên.

Ngay sau đó, một khối lập phương màu xanh lam sẫm xuất hiện trong bóng tối, nó cứ xoay trong không có quy luật trong đêm tối.

Ngay khi khối lập phương màu xanh lam xuất hiện, bóng tối bị xé rách, sương mù màu trắng lan tràn.

Một đoạn cột sáng xoắn ốc kép khổng lồ đứng sừng sững trong sương mù màu trắng, phía dưới là nền trắng, phía trên là màu trắng ẩn hiện trong sương mù.

Sau khi cột sáng xoắn ốc kép xuất hiện, khối lập phương màu xanh lam kia giống như bị hấp dẫn, nó tới gần cột sáng, xoay quanh cột ánh sáng.

Chuỗi gen!

Trong lòng Lục Duyên kinh hỉ, vậy là hắn thức tỉnh rồi? !

Quả nhiên, không hổ là ta!

Tuy nhiên, khối lập phương này là gì?

Tuy rằng hắn không quá hiểu biết về thức tỉnh của chiến sĩ gen, nhưng hắn vẫn biết về kiến thức thức tỉnh cơ bản.

Tới bây giờ hắn chưa từng nghe đến khi người thức tỉnh sẽ xuất hiện khối lập phương màu xanh lam này.

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào khối lập phương, sau một khắc, giống như bản năng, hắn lập tức hiểu được thông tin của khối lập phương màu xanh lam này.

Chức năng của khối lập phương này rất đơn giản nhưng cũng không theo chuẩn mực.

Tiến hóa.

Nghe nói chiến sĩ gen có thể ghi lại gen của quái thú ở Khởi Nguyên Chi Địa rồi thu được chiến kỹ gen, giống như cá biết bơi, chim biết bay vậy, đó là một loại năng lực ghi vào gen.

Mỗi lần chiến sĩ gen tăng lên một cấp bậc thì trong chuỗi gen sẽ có một đoạn trống ra, tạo cơ hội cho dung hợp.

Mà gen sau khi đã dung hợp thì thành cố định, không thể tiếp tục tăng lên, gen cấp thấp không có quá nhiều tác dụng với bản thân, còn đối với gen cao cấp, nếu ghi không cẩn thẩn có thể bị phả phệ.

Cho nên khi lựa chọn gen phải cực kỳ thận trọng, mỗi một lần ghi lại gen, các chiến sĩ gen đều phải hỗ trợ lẫn nhau.

Thế nhưng, khối lập phương này lại có khiến gen sau khi được ghi lại tiếp tục tiến hoá, tương đương với việc có được tiềm năng vô hạn, cho dù là ghi chép gen bình thường yếu ớt nhất cũng có thể dần dần đạt được cấp cao nhất!

Điều này đại diện cho tiềm năng vô hạn và khả năng vô hạn!