Chương 48: Bài Đăng

Lục Duyên trở về phòng mình, mở máy tính hỏng, đăng nhập vào chiến võng, theo lệ thường xem bài viết.

Đây là thói quen được nuôi dưỡng mấy ngày nay của Lục Duyên.

Bài đăng trên mạng giúp đỡ hắn rất nhiều.

Đáng tiếc đôi chỗ phải trả tiền, còn có chỗ thì cần cấp bậc chiến võng.

Điều này khiến Lục Duyên mất đi sự vui vẻ bạch phiêu*.

từ hay dùng trong giới fan idol, ý chỉ fan hâm mộ ngoài miệng không có bất cứ hành động hay ủng hộ vật chất nào, tôi chỉ nhìn anh qua màn hình và không muốn chi ra bất cứ thứ gì cả nhưng khi thần tượng được khen ngợi hoặc tôn vinh sẽ nhảy ra cọ nhiệt. Trong game BP chỉ người chơi không tốn tiền để có được vật phẩm hiếm. Ở đây là chơi xong không trả tiền. May thay, những bài đăng cần tiền và cấp bậc, xem tiêu đề cũng là Lục Duyên không cần chúng bây giờ.

Lục Duyên lướt xem các diễn đàn, nhanh chóng nhìn thấy một bài đăng.

“Bản chất con người bị bóp méo! Không ngờ có người làm chuyện như vậy trong rừng đá vôi!”

Rừng đá vôi?

Lục Duyên nhăn mày, đây không phải là chỗ hắn đang ở sao?

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lục Duyên tò mò mở ra xem bài đăng.

“Hôm nay ta muốn nói cho mọi người một chuyện khiến người ta phẫn nộ!”

“Chuyện là thế này. Ta với tiểu đội của ta săn bọ cánh cứng đá vôi trong rừng đá vôi, và sau đó tìm thấy một nơi có một ngọn lửa mạnh mẽ, với tâm trí thám hiểm kho báu, bọn ta đã đi đến nơi đó để xem.”

Kết quả là bọn ta thấy hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen ở đó. Hai con bọ cánh cứng đen đó không biết bị làm sao, nhìn thấy bọn ta liền rồ lên công kích. Lúc đó ở cùng chỗ với bọn ta cón có đội ngũ tinh nhuệ cùng chó dẫn đường, ba đoàn đội chúng ta phí sức của lão đại, mới đánh chết hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen kia, vì thế hai đồng bọn ta còn chết!”

“Đây không phải chuyện bực nhất, bực nhất đó là, chúng ta phát hiện bọ cánh cứng đá vôi vân đen vốn dĩ canh giữ một cái rương gỗ, thời điểm chúng ta phát hiện cái rương gỗ kia, bảo rương đã trống rỗng! Khẳng định là có người sớm lấy đi bảo rương kia, sau đó lưu lại hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen kia chuyên môn dùng để hãm hại đám người sau như chúng ta!



“Ở đây tôi muốn hỏi một câu, người làm ra loại chuyện này còn có lương tâm không? Thiệt hại quá nhiều! Nhân tính đã bị bóp méo cả rồi! Đạo đức cũng biến mất tiêu luôn! Các vị trên diễn đàn thử nói xem!”

Lục Duyên: “…”

Hắn xem xong bài đăng, vẻ mặt có chút cổ quái.

Ánh lửa, hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen, còn có rương gỗ mở ra.

Sao lại có cảm giác quen thuộc?

Chẳng lẽ chính là bảo rương lúc trước hắn mở?

Cả người đột nhiên thấy không ổn.

Hắn trộm oan uổng quá đi?

Nếu như có thể gϊếŧ hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen đó, hắn còn giữ lại lừa người?

Mình chắc chắn đã săn gϊếŧ, nói không chừng có thể thu được chiến hồn đó.

Quả nhiên là hắn gϊếŧ không được mới giữ lại rồi?

Không ngờ rằng lại bị người ta nói nhân tính mình bị bóp méo, đạo đức tiêu tàn, không có lương tâm.

Thoáng cái Lục Duyên liền buồn bực.

Dưới bài đăng còn có vài trăm hồi đáp, Lục Duyên nhấp vào mở xem bình luận.

“Oa, cái người kia thật dã tâm vô cùng, không giống như là người tốt.”



“A... Chủ bài đăng thật sự là yếu, loại hung thú rác rưởi như bọ cánh cứng đá vôi vân đen, không phải nên tùy tiện gϊếŧ sao? Ba đoàn đội của chủ bài đăng vây công hai con bọ cánh cứng đá vôi vân đen thế nhưng còn chết người, đúng là buồn cười.”

“Trên lầu cũng không thể nói như vậy, ai không phải từ nhỏ bắt đầu một chút trở nên mạnh mẽ hơn? Bọ cánh cứng đá vôi vân đen tốt xấu gì cũng là sát thủ mới.”

“Tuy nhiên, có người có thể mở ra bảo rương gỗ, còn có thể giữ lại thủ hộ hung thú, hẳn là đại lão chứ? Bằng không làm sao có thể mở rương bảo vật khi hung thú canh giữ còn sống?”

“Ta cũng cảm thấy là một đại lão, bây giờ đại lão đều tàn nhẫn như thế sao? Chuyên gia lừa người mới chơi?”

Lục Duyên đọc một vài bải đăng, bỗng chốc vui vẻ.

Mấy người này vẫn còn có mắt?

Lại biết Lục Mỗ ta là đại lão.

Tâm trạng Lục Duyên bình tâm trở lại.

Hắn tắt bài đăng, lại đọc xem các bài đăng khác.

Xem một hồi, Lục Duyên mới tắt trang web.

Ý niệm của hắn dung nhập vào trong gen chiến văn.

Nhất thời, trong sương trắng ý thức, quang môn hiện lên.

Quang môn hơi ảm đạm, đó là vì Lục Duyên tiến vào khởi nguyên chi địa dẫn đến tiêu hao tinh thần.

Tuy nhiên, cái loại ảm đạm đang dần hồi phục, không lâu sau hắn có thể bước vào khởi nguyên chi địa một lần nữa.

Còn sống đi ra còn tốt, nếu như là chết ra, tinh thần bị hao tổn, muốn khôi phục càng khó hơn, muốn lần thứ hai tiến vào nơi khởi nguyên cần thời gian rất nhiều so với sống đi ra.

Lục Duyên đợi vài phút, quang môn hoàn toàn khôi phục, Lục Duyên lần nữa đặt chân vào khởi nguyên chi địa.