Chương 3

Cô ăn được vài miếng, ánh mắt lơ đãng lướt qua xung quanh.

Ngay lập tức— Đôi mắt vốn dĩ đang nhàm chán của cô bỗng dưng hơi sững lại, sáng lên như rải đầy vụn kim cương lấp lánh.

Wow, nam sinh kia… Khá đẹp trai.

Tuy cô không thực sự nói ra nhưng những lời này loé lên trong đầu ngay lập tức.

Dù không nhìn rõ ràng được chi tiết, Giang Trĩ Ninh có thể lấy con mắt thẩm mỹ nhạy bén của mình ra cam đoan.

Tuyệt đối hợp gu của cô.

Đại khái cách bọn họ bốn năm chỗ, cũng là vị trí hẻo lánh bên cửa sổ.

Thiếu niên mặc một thân áo sơ mi trắng tinh, lẳng lặng ngồi ở đó, giống như trở thành trung tâm.

Gương mặt mang theo cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, màu da cũng là màu trắng lạnh, giống như tuyết lạnh thấu xương trên núi cao, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể tới gần.

Đây là ấn tượng ban đầu của Giang Trĩ Ninh về anh.

Nhưng không thể phủ nhận chính là đường nét góc cạnh tinh xảo, sống mũi cao thẳng, ngay cả dáng môi thoạt nhìn cũng rất thu hút.

Khuôn mặt này vừa vặn đâm trúng gu của cô.

Thậm chí bệnh cũ lại tái phát.

Trái tim có chút ngứa ngáy.

Có chút muốn... chiếm làm của riêng.

Cô bất tri bất giác nhìn chằm chằm tương đối lâu, thậm chí một hồi lâu cũng không ăn cơm nữa.

Tống Dữu ngồi đối diện cô, bàn tay quơ quơ trước mặt cô: "Ninh Ninh?”

“Cậu nhìn cái gì thế? Tập trung như vậy.”

Giang Trĩ Ninh lấy lại tinh thần, giọng điệu cố ý hạ thấp một chút: "Nam sinh kia—”

Nửa câu sau còn chưa nói xong, Từ Diệp Khiêm dường như có cảm giác, anh giương mắt liếc nhìn về hướng này.

Im lặng, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Thậm chí đáy mắt còn không gợn sóng, như thể chỉ tùy ý nhìn lướt qua.

Giang Trĩ Ninh như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Rõ ràng rồi.

Đang lúc cô thất thần mấy giây kia, thoáng chốc, một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên bên tai.

“Từ Diệp Khiêm, mày nghiện quyến rũ người khác đúng không?”

Giọng nói thô kệch, biểu cảm mang theo vài phần căm hận, giống như hận không thể nuốt sống người đối diện trong một ngụm.

Mà cơm và nước canh đậu hũ trên bàn sớm đã bị đánh đổ, thậm chí nước canh còn bắn lên trên áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh của thiếu niên.

Gần như tất cả mọi người xung quanh đều bị tiếng vang này hấp dẫn, nhưng không có ai lên tiếng, đều ở một bên yên lặng nhìn.

Trong khi đó, người bị buộc tội chỉ nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, trong lời nói không có gì gợn sóng: "Cậu làm đổ thức ăn của tôi."

Làm ra từng hạt cơm đều rất vất vả.

Lãng phí thật đáng xấu hổ.

Anh có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua, như thể người trước mặt còn không quan trọng bằng số cơm này.

Sự thật đúng là vậy.

Đây cũng không phải lần đầu người khác chướng mắt anh.

“Tao khinh! Một bộ nghèo kiết xác, còn cả ngày muốn quyến rũ người khác, bạn gái tao hôm nay nói chia tay với tao, cô ấy nói cô ấy coi trọng mày.”

Nam sinh hung tợn trừng mắt nhìn anh, một quyền làm bộ muốn đánh qua, lại bị Từ Diệp Khiêm vững vàng chặn lại.

Tuy nhìn anh gầy gò, nhưng khi gân xanh trên cánh tay hơi nhô lên lại mang tới cảm giác mạnh mẽ rất rõ ràng.

“Tôi không biết cô ấy.”

Mấy chữ vô cùng đơn giản, là anh đáp lại.

Từ Diệp Khiêm rất được phái nữ yêu thích, đại diện cho tuýp người “mỹ cường thảm”, từ khi nhập học đã bắt đầu nhận thư tình không ngừng.

Mà rất nhiều nam sinh tự nhiên sẽ thấy chướng mắt anh.