Chương 1: Hoạn quan lý do khó nói (1)

Nước Đại Ngụy năm Dục Hoa thứ 36, hoàng đế Khải Minh nước Đại Ngụy băng hà, tiểu thái tử Ngụy Diên An 6 tuổi kế vị, cục diện trong triều rung chuyển, nhϊếp chính vương Lý Ngạo Đạo tạm chấp chính.

Thay vì nói là chấp chính, chi bằng nói là hoàng đế trong bóng tối của nước Đại Ngụy. Chuyện Khải Minh đế chết, vị nhϊếp chính vương tân nhiệm này không thoát khỏi liên quan. Nhưng như vậy thì sao, trong triều toàn là nanh vuốt của nhϊếp chính vương, không có ai dám xúc phạm y.

Xuân Hiểu là một tiểu thái giám bị điều đến hầu hạ tiểu hoàng đế. Giới tính của người làm nhiệm vụ không thể thay đổi được, nhưng Xuân Hiểu lựa chọn giả làm thái giám mà không phải cung nữ tiếp cận hoàng đế là bởi vì suy tính riêng của nàng.

Tiểu hoàng đế Ngụy Diên An năm nay mới 6 tuổi, tuổi nhỏ đăng cơ dường như rất ngây thơ, nhưng Xuân Hiểu có thể nhìn ra sự không cam lòng và phẫn nộ ẩn trong mắt hắn khi hắn nhìn đám người tới lui xu nịnh nhϊếp chính vương.

Tiểu hoàng đế là nam chủ của quyển sách này. Ẩn nhẫn mười sáu năm, hắn sẽ tự mình chém đầu nhϊếp chính vương khi hắn 22 tuổi trong một buổi yến tiệc của Đại Ngụy, để tế tiên hoàng trên trời.

Có nhϊếp chính vương, trong cung không ai không biết tiểu hoàng đế Ngụy Diên An chỉ là một con rối, nơi nơi bị hắt hủi, thân là đế vương nhưng cho dù là đồ ăn hay chi phí hằng ngày, cũng không tinh tế bằng khi hắn làm thái tử.

Người hầu ít ỏi, Xuân Hiểu bưng một đĩa điểm tâm nóng hầm hập bước qua bậc cửa cao, đi đến bên cạnh tiểu hoàng đế đang xuất thần, nhẹ nhàng buông đĩa điểm tâm xuống.

“Là bánh hoa quế*?” Tiểu hoàng đế hít lấy hít để, ánh mắt sáng ngời, quay đầu nhìn đĩa điểm tâm nóng hổi trên bàn. Lúc tiểu hoàng đế vẫn còn là thái tử, thích nhất là ăn những loại điểm tâm ngọt ngào này, nhưng sau khi phụ hoàng chết hắn không được ăn nữa. Bởi vì đám cung nhân hắt hủi hắn, căn bản sẽ không làm điểm tâm đến lấy lòng hắn, các nàng ấy chỉ lo xu nịnh nch trong hoàng thành mà thôi.

*mị lười tra quá nên dịch đại, bản gốc là白云糕: kiểu như một loại bánh khải vậy đó.

Xuân Hiểu đưa đôi đũa ngà voi cho Ngụy Diên An, cung kính cúi đầu nói; “Mời hoàng thượng dùng bữa.”

Ngụy Diên An hưng phấn nhận lấy đôi đũa tính toán ăn uống cho thỏa thích, nhưng sau đó lại dừng lại, hắn khẽ cau màu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Xuân Hiểu hỏi: “Ngươi là nội thị mới đến?”

Xuân Hiểu gật đầu, kính cẩn đáp: “Nô tài tên là Tiểu Xuân Tử.”

Tuổi Ngụy Diên An còn nhỏ, nhưng lại sớm hiểu chuyện, hắn hiểu rõ địa vị của bản thân trong cung, không khỏi khả nghi chất vấn: “Làm sao ngươi có được bánh hoa quế này?” Bánh hoa quế là điểm tâm thượng cấp, từ trước đến nay chỉ làm chi nam nhân trong hoàng gia và các vị phi tần dùng.

Xuân Hiểu ngước mặt lên, nhận lấy ánh mắt của tiểu hoàng đế, nhẹ nhàng cười đáp: “Là nô tài làm.” Xuân Hiểu vốn đã đẹp, nụ cười chói lóa như mai trong ngày tuyết.

Ngụy Diên An nhịn không được gãi tai nói, “Ngươi là tiểu thái giám, nhưng lại rất xinh đẹp. Còn xinh đẹp hơn mẫu phi của ta và hoàng quý phi của tiên hoàng.”

“Nô tài là nam tử, sao có thể so sánh với nữ tử được chứ.” Xuân Hiểu lại lần nữa đẩy điểm tâm qua, “Hoàng thượng còn không ăn, bánh hoa quế sẽ bị lạnh mất.”

Tiểu hoàng đế vui mừng gắp một miếng nhét vào trong miệng, thỏa mãn đến hai mắt đều híp lại, ăn một hồi mới cảnh giác, không xong hắn quên gọi người thử độc rồi.

“Ngươi.” Ngụy Diên An phồng hai má, gắp một miếng bánh hoa quế nhét vào miệng Xuân Hiểu nói, “Ăn đi!”

Xuân Hiểu giơ tay cầm lấy điểm tâm nói: “Tạ hoàng thượng ban thường.” Sau đó liền mở môi đỏ nhét điểm tâm kia vào miệng nuốt xuống.”

Lúc này trời đã vào thu, bàn kê gần cửa sổ, cửa sổ lại mở toang, có thể nhìn thấy hồ nước trong veo không gợn sóng, cây hải đường ngoài cửa sổ đung đưa lá bay tứ tung, gió thu mát lành khiến mái tóc hai người tung bay.