Chương 11: Hoạn quan lý do khó nói (11)

Đêm qua mới giúp tiểu hoàng đế thư giải long căn dưới háng, lại còn phải dỗ dành hắn đi ngủ, sau đó cô mới lặng lẽ lấy mật lệnh mà cô trộm được ra, cô giấu nó ở trên con mãng xà cô nuôi dưỡng suốt một năm nay, hối mật lệnh hình vuông nổi bật trên thân thể mãng xà, sau khi cho nó ăn xong thì thả nó vào ổ chăn của tiểu hoàng đế.

Mãng xà là thú nuôi của Xuân Hiểu, cho nên sau khi Ngụy Diên An bừng tỉnh đã kịp thời rút kiếm lại theo bản năng, hắn nhéo đầu rắn, thả nó lại về giường.

Mãng xà vặn vẹo trên giường khiến cho tiểu hoàng đế chú ý.

Cũng không biết con mãng xà này nuốt phải thứ gì, nếu không để nó nhả ra chỉ sợ sẽ bị sặc chết. Tiểu hoàng đế cau mày suy tư một hồi, cuối cùng vẫn là đứng dậy cầm lấy đuôi rắn, vuốt xuống giúp nó nhả thứ kia ra.

Lúc tấm lệnh bài kia sắp được nhả ra, thiếu niên chợt sửng sốt.

Việc hầu hạ một con súc sinh như vậy chỉ là chuyện nhỏ, hắn có thể phân phó người hầu làm, cần gì phải tự mình động thủ, bẩn long thể, dính mùi hương của súc vật vào áσ ɭóŧ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là mãng xà của Xuân Hiểu, nghĩ đến nó bò trên thân mình gầy yếu của Xuân Hiểu, bàn tay không tự chủ nhẹ nhàng hơn chút.

Cuối cùng con mãng xà kia cũng nhổ lệnh bài ra.

Tiếng đồng thau leng keng chạm đất, Ngụy Diên An kinh ngạc, thiếu chút nữa đã bóp cổ mãng xà.

Mật lệnh nước Đại Ngụy là thứ mà quý tộc hoàng thất đều biết, thứ này đại biểu cho gia gia của Ngụy Diên An, ý chí của hoàng thái tông, nhưng mật lệnh này đã bị thất truyền.

Có được mật lệnh là có được thiên hạ.

Khi Ngụy Diên An còn nhỏ hắn đã nhìn thấy bức họa của mật lệnh này. Phụ hoàng của hắn tìm mật lệnh nửa đời người, nếu không phải cuối cùng không có manh mối, nước Đại Ngụy hiện giờ cũng sẽ không bị gian thần Lý Ngạo Đạo lên nhϊếp chính.

Xuân Hiểu tính toán giờ phút này hẳn là tiểu hoàng đế đã nhặt được mật lệnh, liền tự mình đưa bánh cho Ngụy Diên An còn chưa thay y phục.

Lúc ở ngoài cửa, Xuân Hiểu thấy một cung nữ đang ló đầu nhìn bốn phía, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, đang ôm một hộp đồ ăn, bồi hồi đứng ở cửa cung, mấy tiểu thái giám bên cạnh cũng để mặc nàng ta.

“Ngươi ở cung nào?” Xuân Hiểu nhăn mày, ngăn chặn bước chân của cung nữ kia, tiếng nói đè thấp, bình thãn nhưng uy nghi.

Cung nữ kia vừa ngẩng đầu đã nhận ra tiểu thái giám trẻ tuổi dung mạo tuyệt trần này chính là người luôn nhận được long sủng mấy năm nay, là hoạn quan lắm điều tiếng với nhϊếp chính vương đương triều, ánh mắt rút đi vẻ thẹn thùng, trào phúng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Xuân Hiểu không biến hóa, không để ý đến sự vô lễ của nàng ta, vẫn lẳng lặng nhìn.

Tiểu thái giám bên cạnh chạy lại ân cần thấp giọng giải thích: “Đây là ấu nữ của Trần thái phó, là người thông phòng đêm qua được an bài đến bên cạnh hoàng thượng, là hoàng thượng liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng ta, say nàng chính là…”

Câu nói kế tiếp, tiểu thái giám không nói ra nhưng ý tứ cũng có thể hiểu được. Hoàng thượng coi trọng, ngày sau là tần là phi, đều là vinh quang hơn người, đương nhiên sẽ không để một hoạn quan vào mắt, huống chi là một hoạn quan gian da^ʍ lấy sắc thờ người, tiếng xấu bay xa.

Xuân Hiểu mím môi, đôi mắt thản nhiên nhìn thẳng vào vẻ mặt đầy khinh thường của tiểu cô nương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hiện giờ hoàng thượng hẳn là đã tỉnh, hẳn là đã ăn sáng rồi.”

Nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của đích nữ Trần thái phó, xoay người rời đi, y phục nội thị màu tím đen bay bay trong gió, dáng người mảnh khảnh nhưng thẳng tắp.

Trần tiểu thư cầm theo hộp đồ ăn, xách góc váy gõ cửa, sau khi được thái giám thông báo, e thẹn đi vào.

Tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu trầm mặc bên ngoài cung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Trần tiểu thư rời đi, nghi hoặc nhìn tổng quản bên cạnh hỏi, “Tiểu thư Trần thái phó kia nhìn hơi quen mắt thì phải?”

“Người xinh đẹp rất nhiều.” Tổng quản thái giám thuận miệng đáp.

“Không!” Đột nhiên thái giám kia dường như nhớ ra cái gì, “Nàng ta và Xuân công công có vài phần…”

Tiểu tổng quản nghe đến đây sau lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi, vội vàng bịt chặt miệng thái giám kia, thở hổn hển trợn mắt lên.

Tiểu thái giám cũng lấy lại tinh thần, rũ đầu run rẩy.

Xuân Hiểu không quan tâm sao Trần tiểu thư kia đột nhiên bị tiểu hoàng đế đuổi đi, nàng đi qua nội vụ một chuyến, lúc đi ngang qua ngự hoa viên, đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm chặt eo thon, kéo vào phía sau một ngọn núi giả.

Xuân Hiểu không kịp phản ứng, Lý Ngạo Đạo tục tằng liếʍ tai cô, cánh tay hữu lực ôm nàng vào lòng hắn, Lý Ngạo Đạo vừa nói chuyện, bộ râu rậm rạp dường như cố ý đâm vào mặt cô, “Tiểu họa thủy của ta, ca ca nhớ đệ chết mất.”

Hơi thở nóng bỏng nháy mắt đốt hai tai Xuân Hiểu đến đỏ bừng, cô dùng tay chống lên ngực Lý Ngạo Đạo, nỗ lực tránh ra khỏi vòng ôm của hắn, bình tĩnh trách mắng: “Nhϊếp chính vương bỏ cái tật xấu nháo ngự hoa viên này đi, ngài muốn nháo cả đời sao?”

Lý Ngạo Đạo nhìn tiểu nhân nhi trong ngực hắn, ép cô về phía mình, sung sướиɠ thở dài, sau đó mới rời ra, dáng vẻ lưu manh dùng ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt trắng nõn của Xuân Hiểu, “Tiểu Xuân Tử ở đâu, ta liền nháo đến đó.”