Chương 15: Hoạn quan lý do khó nói (15)

Phong cách trang trí vương phủ của Lý Ngạo Đạo giống hệt như con người hắn.

Xuân Hiểu phải bôi dược mới có sức xuống giường, tịnh dưỡng mấy ngày mới có tinh lực du ngoạn vương phủ nhϊếp chính vương trong truyền thuyết.

Xuất thân của Lý Ngạo Đạo là thổ phỉ, sau đó đầu hàng với quan phủ đi tòng quân. Theo điều lệ của nước Đại Ngụy, sẽ không cho phép thổ phỉ hoàn lương chứ đừng nói đến tòng quân, nhưng vận khí của Lý Ngạo Đạo vô cùng tốt, khi đó nước Tây Hồ giao chiến với nước Đại Ngụy, Tây Hồ là một nước hiếu chiến, lão hoàng đến Đại Ngụy lại ngu ngốc, trọng thần trong triều bị ông ta lăn lộn hơn nửa là tử vong, vì thế đã để cơ hội cho tên thổ phỉ này.

Lý Ngạo Đạo mang theo một đám thổ phỉ lỗ mang, gϊếŧ chết tả tướng quân dịch, đẩy lùi quân Tây Hồ ra xa trăm dặm, chỉ hận không thể cắt đất nhận lỗi. Lão hoàng đế vui mừng trọng dụng tên mãng phu lòng lang dạ sói này, tên hán tử dốt đặc cán mai, đứng đầu triều đình, đạp đổ đám thư hương thế gia trong kinh thành.

Sau khi lão hoàng đến mang đến tai họa cho giang sơn, cuối cùng còn nâng người này lên nhϊếp chính vương, để lại cục diện ngàn cân treo sợi tóc cho tiểu hoàng đế Ngụy Diên An lên long ỷ.

Phủ nhϊếp chính vương này là lúc lão hoàng đế còn tại thế ban cho Lý Ngạo Đạo, lúc xây dựng tốn 3000 nhân công, khi dọn vào lão hoàng đế còn tặng cho hắn 108 mỹ nhân phong tình. Hơn phân nửa số mỹ nhân đó bị Lý Ngạo Đạo thưởng cho cấp dưới, còn một số ít ở lại hậu viện hoa viên, những người còn sống trong lòng cũng run sợ.

Phủ nhϊếp chính vương lúc trước cứ ba bước là có một lầu năm bước là có một các, đình đài thủy tạ, huy hoàng khí khái, hiện giờ tên tên mãng phu này vào ở, phủ như viên minh châu phủ bụi trần, sau viện không còn hồ cá tĩnh lặng mà là để chăn nuôi gia cầm, vườn liễu cũng bị đổi thành vườn trái cây.

Xuân Hiểu vừa khinh thường Lý Ngạo Đạo thôi bỉ, vừa nghi ngờ rốt cuộc xuất thân của Lý Ngạo Đạo là thổ phỉ hay là nông phu?

Xuân Hiểu ngồi xuống trong một cái đình, thị nữ rót trà cho nàng.

Xuân Hiểu trong lòng âm thầm tính toán bước tiếp theo của kế hoạch. Hiện giờ cô tiêu tốn 8 năm tu bổ lỗ hổng đầu tiên của cốt truyện, Ngụy Diên An cũng thuận lợi sống đến 14 tuổi dưới ma trảo của Lý Ngạo Đạo, cũng đã có được mật lệnh. Dựa theo nguyên tác cốt truyện, tiếp theo nữ chủ sẽ tiến cung, sau đó nam nữ chủ sẽ hỗ trợ nhau, sóng vai diệt trừ ma đầu trong triều.

Giai đoạn này Xuân Hiểu không thể ra mặt, cô chỉ khi cần thiết mới quạt gió thêm củi, chỉ cần đảm bảo Lý Ngạo Đạo chết là có thể rời thế giới này. Là một nhiệm vụ giả tinh anh, Xuân Hiểu vô cùng tỉnh táo cũng sẽ không sinh ra ràng buộc lưu luyến với thế giới nhiệm vụ, cũng là người đứng hạng ba trên bảng chấp hành nhiệm vụ thành công.

Xuân Hiểu còn đang không chút để ý suy tư, bỗng nhiên một cánh tay đằng sau vòng tay ôm lấy eo nàng, nàng kinh ngạc kêu lên quay đầu nhìn lại liền thấy một khuôn mặt sẹo dữ tợ.

Đêm đó vì cùng Xuân Hiểu mây mưa, nhϊếp chính vương làm xằng làm bậy này đã cạo bộ râu quai nón của hắn đi, đêm đó quá tối, Xuân Hiểu chưa nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn, ngày thứ hai ở trong phủ của hắn mới thấy rõ, dưới đáy lòng dâng ngược một dòng khí lạnh.

Nếu bỏ đi vết sẹo, nam nhân này mũi cao mắt sâu, lớn lên rất tuấn mĩ, tướng mạo có tính xâm lược cao. Nhưng vết sẹp cắt ngang chân mày kia đã phá vỡ khí chất của hắn, hèn gì hắn để râu quai nón, đây quả thực là một khuôn mặt có thể dọa sợ trẻ em.

Lý Ngạo Đạo dán sát vào người Xuân Hiểu, ôm nàng giống như ôm một đứa bé, nhẹ nhàng bế nàng lên sau đó đặt ở hông hắn, hắn ngồi xuống mυ"ŧ lên đôi môi anh đào hồng nhuận của nàng, hôn đến hốc mắt Xuân Hiểu phiếm hồng mới cười lớn, lôi kéo váy nàng nói: “Nàng mặc váy đẹp hơn những y phục thái giám kia, thật xinh đẹp.”

Lời khen của Lý Ngạo Đạo rất chân thành, bởi vì Xuân Hiểu cảm nhận được vật cứng nóng bỏng dưới mông cô dần dần cứng lên.

Xuân Hiểu vừa âm thầm tức giận tên này sao lúc nào cũng luôn động dục, bên ngoài lại thuận theo đáp: “Nô tài đa tạ vương gia khích lệ.”

Bàn tay ôm eo nàng căng thẳng, đột nhiên Lý Ngạo Đạo banh hai chân nàng ra, đặt nàng ngồi lên hông hắn, một tay nắm lấy gáy nàng bắt Xuân Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Mặt mày nam nhân nhăn lại, tiếng nói thô khàn, nhéo lên eo thon của nàng bất mãn nói: “Như thế nào, bổn vương xấu xí như vậy, nàng xem thêm một chút cũng không dám?”

Xuân Hiểu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn cung kính nói: “Vương gia tôn quý, nô tài không dám mạo phạm.”

Lý Ngạo Đạo quả thực bị tính tình của Xuân Hiểu chọc tức chết.

Dầu muối khôn ăn, rõ ràng đã là nữ nhân của hắn, ở trên giường bị hắn làm cho vừa khóc vừa rên, còn dám cào hắn, dưới giường lại là vẻ không muốn liên quan đến hắn. Lý Ngạo Đạo trừng mắt, sau một lúc lâu lại xoa bóp cổ Xuân Hiểu, tức giận hỏi: “Nếu bổn vương mệnh lệnh nàng mỗi ngày mạo phạm ta một lần, nàng có nghe không?”

Xuân Hiểu ngẩng mặt nhìn nam nhân, không hiểu hắn lại giở trò gì, chuyển mắt nhìn thị nữ trong đình đã tản đi, nghĩ hơn phân nửa là hắn muốn làm chuyện cầm thú, vì thế suy tư một hồi nói: “Nô tài tuân mệnh.”