Chương 37: Mẹ, mẹ nhìn con đi (11)

Liếc mắt nhìn camera ở ghế sau, Xuân Hiểu lập tức ép xuống tiểu tâm tư của bản thân, quy củ ngồi thẳng lưng.

Xuân Hiểu cho rằng bản thân đã xây dựng tâm lý đủ rồi, nhưng vừa xuống xe đã bị một mảnh vải đen che đi đôi mắt, cách một cái dây thừng bị người khác giữ chặt kéo vào trong thang máy.

Không biết đây là khách sạn gì, thang máy vậy mà không phải đi lên trên mà lại đi xuống dưới.

Đại khái rơi xuống khoảng 1 phút, Xuân Hiểu bị dẫn ra khỏi thang máy, đi một vòng, sau đó một tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên, cô tiến vào một gian phòng.

Một mảng yên tĩnh, một ngón tay hơi lạnh cọ lên khuôn mặt cô, mang theo một sự run rẩy nhẹ.

Trong phòng vô cùng ấm áp, Xuân Hiểu đang mặc áp lông vũ đã bắt đầu đổ mồ hôi, còn da thịt người đàn ông kia lạnh nhẵn nhụi lạnh lẽo như ngọc.

Miếng vải đen trước mắt Xuân Hiểu bị gỡ ra, Xuân Hiểu nhìn thấy khuôn mặt ít cười nói của kim chủ đại nhân.

Vẫn là khuôn mặt kinh tâm động phách đó.

Có lẽ là do người xinh đẹp luôn giống nhau, đột nhiên Xuân Hiểu nhớ đến đứa nhóc Viên Viên trong hội sở kia sao lại quen như vậy, không ngờ mặt hai người này lại có chút tương tự.

“Em thất thần?”

Giọng nói lạnh lẽo, kim chủ duỗi tay cởϊ áσ lông của Xuân Hiểu ra, Xuân Hiểu đứng ngay cạnh cửa bị kim chủ lột sạch bách quần áo mùa đông ra.

Bàn tay lạnh băng của kim chủ đại nhân cầm vào chiếc quần nỉ dày của Xuân Hiểu chậm rãi cởi ra, ngày thường mái tóc đen dài lúc nào cũng buông xõa, một vào sợi tóc hơi đong đưa, khiến cảm xúc trong con ngươi khó phân biệt.

Đột nhiên người đàn ông cắn một cái lên vành tai của Xuân Hiểu, không chút thương tiếc ngậm trong miệng mυ"ŧ mạnh, “Cởϊ qυầи áo ra.”

Bất đồng với thân hình rắn chắn, quần áo thời Đường của kim chủ được cắt may đẹp đẽ quý giá, đơn bạc lại xa cách.

Thứ xấu xí như “tìиɧ ɖu͙©” dường như không nên xuất hiện trên người hắn.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Xuân Hiểu bất tri bất giác lại nói ra, cô vội vàng dùng tay che miệng mình lại.

Người đàn ông vẫn không cười, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay che miệng của cô, mang nó thẳng một đường xuống dưới đến khi đến nơi nóng bỏng kia mới dừng lại.

Cách quần phẳng phiu, Xuân Hiểu vẫn cảm nhận được dụng vụng khϊếp người, trong lòng nhảy dựng.

“Nhìn thấy em nó liền cứng.”

Người đàn ông dùng khuôn mặt cấm dục, giọng nói lạnh nhạt nói lời sắc tình: “Cuối cùng vẫn là quyết định, không thèm nghĩ đến những chuyện vô dụng kia, để tôi thao chết em.”

Xuân Hiểu kinh ngạc muốn lùi về sau một bước lại bị quần áo vướng víu.

Kim chỉ kéo thân thể cô dậy, bước chân của hắn vừa lớn lại ổn định, nút áo trước ngực cà đến mặt Xuân Hiểu có hơi đau.

Ánh đèn trong phòng là loại ánh sáng trắng lạnh lẽo, nhưng Xuân Hiểu lại được ôm trong l*иg ngực ấm áp của kim chủ, không hiểu sao tâm lý cô đã xây dựng trước đó bỗng nhiên hoàn toàn sụp đổ... cô sợ hãi, bản thân cô sẽ không bị người đàn ông nghẹn nhiều năm như vậy, đang sống sờ sờ mà bị làm chết ở cái khách sạn ngầm này chứ?

“Sợ hãi?”

Bị đặt lên chiếc giường mềm mại, người đàn ông cúi người đè xuống, khiến cho chiếc giường giống như đầm lầy, tựa như muốn cắn nuốt lấy cô.

Trên người người đàn ông có một mùi hương vô cùng độc đáo, Xuân Hiểu luôn cảm thấy người đàn ông thần bí này lại có mùi hương yên bình giống như được ngồi thiền vậy.

Người đàn ông đè lên thân thể Xuân Hiểu nói, “Sợ, là được rồi.”

Xuân Hiểu:... mẹ nó.