Chương 40: Mẹ, mẹ nhìn con đi (14)

Xuân Hiểu ôm cánh tay, đạp lên gió lạnh về đến nhà, phát hiện trong nhà loạn cào cào.

Xuân Hiểu bật đèn, đen mặt quát: “Xuân Chiêu, con mẹ nó con dẫn người đến nhảy disco ở nhà mình hay sao hả? Sao cái nhà thành bãi chiến trường thế này?”

Đồ đạc trong phòng ngổn ngang, bàn bị lật tung lên, cửa phòng Xuân Chiêu bị mở toang, tủ quần áo và giường cũng lộn xộn như bị chó bới.

Con chó ngốc đang ngồi trên sàn phòng khách vẫn giữ nguyên tư thế kể từ khi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, ngơ ngác nhìn Xuân Hiểu với khuôn mặt ngốc nghếch, ngay cả cô phát hỏa cũng mắt điếc tai ngơ.

Xuân Hiểu xách một con gấu ném vào người hắn: “Con bị ngốc hả?”

Chỉ có mấy ngày không về nhà, vậy mà năng lực gánh vác của đứa nhóc này lại kém đến như vậy? Không chỉ căn nhà xập xệ mà cả người hắn cũng không ổn, tóc tai xơ xác, quần áo nhăn nhúm.

Xuân Hiểu chỉ tức giận mắng hai câu, còn chưa chửi đã nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ngơ ngác trên sàn bỗng nhiên hai mắt đỏ hoe gào khóc.

Từ sau khi Tiểu Xuân Chiêu phát dục, vóc dáng và cơ bắp phát triển mạnh mẽ, từ tiểu bánh bao mềm mại thăng cấp thành tiểu bá vương Chiêu ca nổi danh trăm dặm, đã mười mấy năn rồi Xuân Hiểu không thấy hắn khóc.

Xuân Hiểu cũng không mắng nổi nữa, thở dài đi qua.

“Làm sao vậy, ai ức hϊếp con?”

Không đợi Xuân Hiểu đi đến trước mặt, Xuân Hiểu đã bò dậy từ trên mặt đất, nắm lấy cổ áo Xuân Hiểu, dùng một tay ôm lấy cô, siết chặt, thiếu chút nữa cô sống sờ sờ đã bị siết chết.

Giọng nói của thiếu niên còn mang theo tiếng nức nở, rồi lại nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ bà, mấy ngày nay mẹ đi đâu? Không biết nói một tiếng với con sao? Mẹ muốn để con sống sờ sờ tức đến chết sao? Trong mắt mẹ có còn đứa con trai này hay không...”

Hàng năm chơi bóng rổ, thiếu niên 18 tuổi đã cao đến 1m87, quả thực Xuân Hiểu ở trong ngực hắn giống như gà con vô lực phản kháng, một hồi lâu mới ló mặt ra trả lời: “Có chút việc cá nhân... con sắp ôm chết mẹ rồi!”

Xuân Hiểu mạnh mẽ lau mắt, hốc mắt hồng hồng trừng lên, đánh giá Xuân Hiểu: “Mẹ đi đâu?”

Xuân Hiểu hơi xấu hổ chuyện để con trai biết cô bị bao dưỡng, ở cạnh kim chủ, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, lo lắng ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý khỏe mạnh của nam chủ, vì thế gãi tóc ấp úng một hồi, cau mày nói: “Trẻ em không cần lo lắng chuyện người lớn, hôm nay không đi học à? Sao con còn ở nhà?”

Xuân Hiểu mím môi, lửa giận lại bùng lên, trừng mắt, rồi lại cố gắng ép xuống: “Nếu không phải ngày mai họp phụ huynh, có phải mẹ sẽ còn lêu lổng ở bên ngoài hay không?”

“Lêu lổng gì chứ? Khoan đã ngày mai là ngày họp phụ huynh hả?”

Nói cách khác, thật ra cô bị kim chủ đại nhân khóa chặt trên giường cả một tuần.

Thận của tên đàn ông này thật tốt...

Xuân Hiểu đánh giá một lượt dáng vẻ suy sút của Xuân Chiêu, lương tâm đã lâu không thấy hơi đau nhẹ, “Con trai ngoan, con ăn chưa? Có muốn mẹ nấu một bát mì cho con ăn không? Con đi tắm rửa rồi dọn dẹp chỗ này đi.”

Đột nhiên Xuân Chiêu lấy lại tinh thần, giơ tay vén cổ áo ngửi mùi cơ thể, ghét bỏ nhăn chặt mày, nhưng vẫn mạnh miệng: “Mẹ ghét bỏ con?”

“Sao có thể chứ?” Xuân Hiểu đang chột dạ dễ nói chuyện vô cùng, nhón chân ôm đứa con trai ngoan nói tiếp: “Chiêu Nhi đi tắm đi, mẹ đi nấu cơm cho con.”

Lúc này Xuân Chiêu mới hừ một tiếng, chui vào phòng tắm.