Chương 6: Hoạn quan lý do khó nói (6)

Lý Ngạo Đạo không chút do dự rút bội đao ra, ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm lóe lên, đằng đằng sát khí, hoàn toàn hợp với khóe mắt như muốn nứt ra của hắn, dường như ngay sau đó sẽ băm nát hai người trên giường thành từng mảnh vụn.

Áo trắng Xuân Hiểu mặc bên trong trải qua một trận lôi lôi kéo kéo đã không còn nghiêm chỉ, ẩn ẩn lộ ra một mảng da thịt trơn bóng, trắng như bạch ngọc.

Xuân Hiểu chậm rãi đứng dậy, một tay nắm lấy tay Lý Ngạo Đạo, hai tròng mắt thanh khiết dưới ánh trăng đón nhận hai mắt che kín tơ máu của Lý Ngạo Đạo, cánh môi khẽ mở: “Ca ca đang tức giận sao?”

Bàn tay mềm nộn nắm lấy bàn tay to của Lý Ngạo Đạo, hỏa khí ngút trời của Lý Ngạo Đạo cũng dịu xuống phân nửa. Lý Ngạo Đạo muốn mềm nhẹ nói với nàng vài câu, nhưng khi nhìn về phía nữ tử đang ôm đầu rơi lệ bên kia lại tức giận, đại đao trong tay cũng run lên.

Lý Ngạo Đạo phá lệ không để ý đến Xuân Hiểu, mà nhìn chằm chằm cung nữ kia, mí mắt dựng lên, quát: “Ngẩng đầu.”

Nữ tử quần áo hỗn độn chậm rãi ngẩng khuôn mặt đầy lệ lên, mắt như hồ thu, da thịt trắng nõn, là một mỹ nhân thanh thuần.

Đáy lòng Lý Ngạo Đạo cảm thấy khổ sở. Chẳng lẽ tiểu họa thủy của hắn thích kiểu này, một bàn tay của hắn cũng có thể bóp chết? Phi!

Bàn tay run rẩy của Lý Ngạo Đạo tránh thoát tay Xuân Hiểu, hận rèn sắt không thành thép, chỉ vào nữ tử trên giường nói với Xuân Hiểu với ngữ khí đau đớn: “Đệ! Phẩm vị của đệ thật tệ, nữ tử này thoạt nhìn không dễ sinh đẻ, nữ tử phải ngực lớn mông cong mới xinh đẹp!”

Xuân Hiểu không dự đoán được mãng phu này muốn đốt tẩm cung cuối cùng lại chỉ nói với nàng những lời này, nhất thời không biết làm sao, “Nàng ấy, nàng ấy rất xinh đẹp.”

“Mặt đẹp thì có lợi ích gì? Nam nhân nông cạn mới chỉ nhìn mặt!” Dường như Lý Ngạo Đạo bình tĩnh nghỉ lại, nhìn bả vai đơn bạc của Xuân Hiểu, “Nữ nhân ấy mà, tắt đèn đều là một dạng. Ngực lớn mông cong mới có thể thao sảng.”

Sắc mặt Xuân Hiểu tựa hồ có điểm kỳ quái, nhϊếp chính vương này luôn không đi theo đúng kịch bản, “Nghe ra, dường như vương gia rất có kinh nghiệm thì phải?”

Thật ra Lý Ngạo Đạo cũng chỉ nghe được những lời này từ đám thủ hạ của hắn khi hắn đi hành quân mà thôi, lúc này hạ bút thành văn, ngược lại giống mặt người dạ thú.

Râu quai nón run lên, Lý Ngạo Đạo giơ tay lên ném trường đao lên giường, ném thẳng vào bên cạnh cung nữ kia, lực mạnh đến mức thân đao không ngừng rung lên, cung nữ kia thét lên cả người run bần bật.

“Nếu như hiền đệ nổi lên tâm tư muốn mây mưa, hà tất tìm nữ tử không chút mùi vị nữ nhân này, vi huynh có thể giúp đệ!”

Đêm nay vốn là một kế sách của Xuân Hiểu. Cố muốn Lý Ngạo Đạo bắt gian nàng và cung nữ kia trên giường, sau đó giận dỗi thất vọng với nàng, cuối cùng kế hoạch sụp đổ thành thế này.

Cung nữ đã bị ám vệ bên cạnh Lý Ngạo Đạo không biết bắt đi từ lúc nào. Lý Ngạo Đạo đẩy Xuân Hiểu lên giường, vùi chòm râu quai nón cọ lên cổ áo mỏng manh của Xuân Hiểu, đầu lưỡi tham lam liếʍ láp, một đường đi để lại mất vết hồng nhàn nhạt.

Xuân Hiểu cắn môi kêu đau, Lý Ngạo Đạo thả chậm động tác lại, bàn tay dày rộng xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của Xuân Hiểu, vô cùng yêu thích muốn thò vào bên trong.