Chương 17: Súp tường vi (9)

Những người sống trong "L*иg chim" có thể dễ dàng quên đi họ đã trải qua bao nhiêu năm ở đây. Hầu hết các ngày đều lặp đi lặp lại, cái chết và sự hồi sinh cũng giống như vậy.

Algar cũng đã quên mất.

Nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng của mình và người em Arthur khi rơi vào "Hãm khoảng không" là như thế nào.

Đó là một buổi sáng đầu xuân, khi hai người họ đang cưỡi ngựa đi kiểm tra lại trang trại của mình, những đóa hoa tường vi trên núi và thung lũng trong gió xuân lại đâm chồi mới, sương sớm nhẹ nhàng khoan khoái.

Đầu năm bội thu, bắt đầu một năm mới đầy ngọt ngào, bọn họ lại bàn việc cải tạo lại thôn trang để đón cô dâu sắp cưới của Algar về đây.

Khi họ đang băng qua một con lạch thì chân ngựa bị vấp, bọn họ bất ngờ bị rơi vào một hố đen nhỏ.

Khi đó hai người họ vẫn không biết nơi này gọi là "Hãm khoảng không".

Không có từ nào như vậy nằm trong từ điển của bọn họ, họ phải mất rất nhiều công sức để cử động cơ lưỡi và miệng để phát âm chính xác những từ đó.

Sau đó không biết đã trải bao lâu, bọn họ cũng đã di chuyển ba mươi ba lần trong các l*иg chim khác nhau.

Vào lần thứ ba mươi bốn, Algar cho là bọn họ cũng sẽ giống như lúc trước, sẽ an toàn mà rời đi.

Nguyên bản của "L*иg chim" này là một bãi săn.

Mọi ngóc ngách của bãi săn đều có vũ khí được giấu kín, sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người phải ngay lập tức tản ra để đi tìm vũ khí, thành lập liên minh, hoặc là đơn phương độc mã.

Người dân bản địa sẽ săn lùng các nhà thám hiểm bằng vũ khí hoặc sẽ bị các nhà thám hiểm săn lùng ngược lại. Đó là một trò chơi đơn giản về sự sống và cái chết, giống như trò tung đồng xu, mặt ngửa hay mặt sấp, là sống hay là chết.

Không có lựa chọn nào khác.

Không phải người dân bản địa nào cũng sẵn sàng tham gia vào trò chơi gϊếŧ chóc như vậy. Những người mới đến trong số những nhà thám hiểm đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu. Người người lần lượt ngã xuống, rừng cây suối nước khắp nơi đều bị máu nhuộm đỏ thẫm.

Sau khi thảo luận với những nhà thám hiểm còn lại, anh em Algar quyết định truy kích ngược lại chủ l*иg.

Dưới sự trợ giúp của dân bản địa, hai anh em Algar cũng đã tới được nơi ở của chủ l*иg.

Nhưng chủ l*иg đối với hành động của họ đã nắm rõ trong lòng bàn tay, Arthur lúc đó đã không may rơi vào một cái bẫy, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Chủ l*иg cho Algar một lựa chọn: Gϊếŧ chết Arthur đang bị mắc kẹt trong bẫy, chủ l*иg sẽ thả tất cả người còn lại đi.

"Tôi đã đưa ra lựa chọn." Algar nói: "Arthur vì muốn bên cạnh tôi nên đã quyết định ở lại nơi này."

Liễu Anh Niên đã giải mã đại khái nội dung của câu chuyện này từ tấm bia đá, lúc đầu Dư Châu cũng chẳng nghe kỹ lắm. Nhưng đến câu cuối cùng cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng.

"... Arthur chưa chết?"

"Chưa."

Trong đầu Dư Châu lóe lên một ý nghĩ kinh ngạc, cậu thất thanh nói: "... Thân phận của Arthur vẫn là nhà thám hiểm?!"

Algar khẽ gật đầu: "Như cậu thấy đó, hắn chính là người duy nhất trong 'L*иg chim' có cơ hội gϊếŧ và thay thế ta bất cứ lúc nào." Sau khi dừng một chút, giọng anh ta càng trầm hơn: "Hơn nữa điều này đã ngày càng được thể hiện rõ ràng."

Lúc đó Algar vừa mới trở thành chủ l*иg, mọi thứ trong "l*иg chim" biến đổi ngay lập tức khi có chủ l*иg khác thay thế. Nhưng bản thân Algar cũng không biết mình muốn một loại "l*иg chim" như thế nào, tình hình bên trong "l*иg chim" lúc đó cực kỳ hỗn loạn.

Trên mặt đất tràn đầy cát lún, sông suối và bầu trời trộn lẫn hai màu đỏ đen. Cây cối trong rừng đung đưa cười đùa trong gió mạnh, dân bản địa ai nấy đều tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn, mọi thứ đều tan chảy đi rồi lại được tái tạo trở lại, thế giới giống như một vòng xoáy khổng lồ.

Cái "l*иg chim" hỗn loạn này đã gây ra biết bao khổ sở cho dân bản địa và những nhà thám hiểm. Những nhà thám hiểm còn sống sót không muốn tiếp tục ở lại đây nữa nên Algar đã mở cửa cho họ rời đi.

Chỉ có Arthur, hắn đã có thể rời đi nhưng hắn vẫn quyết định ở lại.

Bởi Algar là vì cứu hắn mới bị kẹt lại bên trong lao tù vĩnh hằng này, mãi mãi không thể thoát ra.

Arthur đã cho Algar rất nhiều lời khuyên, họ bắt đầu tái hiện lại môi trường sống trước đây của bọn họ vào trong "l*иg chim" này: cánh đồng hoa, nhà cửa và cảnh quan.

Tất cả dần dần thành hình.

Họ sống bên cạnh bờ sông, trong một ngôi nhà bằng đá do Arthur và Algar tự tay xây dựng, ngôi nhà này thực tế nằm ở trung tâm của toàn bộ "L*иg chim".

Thế giới bắt đầu khoác lên mình một bộ mặt mới tinh, tinh xảo, đẹp đẽ và bình yên.

Những nhà thám hiểm mới lần lượt đến đây. Sau khi trải qua ba mươi bốn mươi cái "l*иg chim", mọi người đã sức cùng lực kiệt, nơi này lại ngập tràn hoa cỏ và gió xuân, nó tốt đẹp đến mức khiến họ đưa ra quyết định sẽ ở lại nơi đây vĩnh viễn.

Các nhà thám hiểm cam tâm tình nguyện ca ngợi "L*иg chim" và Algar. Algar chưa bao giờ nhận được nhiều tình cảm và lời khen ngợi như vậy, mọi người chào đón anh, nói lời tạm biệt và lần lượt chọn cách nhảy khỏi Phi Tinh nhai.

Sau đó vào lúc màn đêm sắp kết thúc, họ sẽ từ trong hồ bò ra với một thân sạch sẽ và tươm tất.

Người dân dần dần tăng thêm, vấn đề cũng thuận theo đó mà đến.

Algar và Arthur tuổi tác đều không lớn lắm, ở thế giới thực họ lấy danh hiệu và thân phận làm một cái vỏ bọc để chiếm được lòng tin của người khác. Nhưng trong "L*иg chim", những người xa lạ từ khắp nơi trên thế giới này sẽ không thực sự tin tưởng và tôn trọng Algar.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi thân thiết, mọi người ngày càng có nhiều ma sát với nhau hơn, cũng như được tiếp xúc với Algar và Arthur nhiều hơn.

Algar không giỏi giải quyết tất cả những việc này. Sau khi gặp phải một số cuộc cãi vã và tranh cãi, Arthur đã đưa ra một đề xuất với Algar: Thiết kế một nhà tù trong "L*иg chim" dành riêng cho những kẻ rắc rối, không vâng lời và hay gây phiền phức cho bọn họ.

Ban đầu Algar có chút miễn cưỡng. Anh vẫn nhớ cách các nhà thám hiểm nắm tay anh và cảm ơn anh liên tục trước khi nhảy xuống vách đá. Arthur lúc đó đã cười nhạo sự ngây thơ này của anh và quyết đoán tự mình hành động.

Sau khi lên kế hoạch cẩn thận và tỉ mỉ, Arthur đã cho ra bản vẽ thiết kế "phía bên kia". Một luyện ngục rực lửa thích hợp cho những người bị mắc kẹt trong xiềng xích và không vâng lời chủ l*иg.

"Anh chính là quốc vương và anh có quyền quyết định mọi việc." Arthur nói với anh.

Dư Châu trước sau chỉ lẳng lặng mà nghe.

Cá khô mấy lần muốn mở miệng nói chuyện lại bị Phàn Tỉnh tóm lấy đuôi, nó rất thức thời mà bảo trì trầm mặc.

Ngoài cửa sổ cũng không phải hoàn toàn đen kịt. Ngọn lửa từ luyện ngục đã vẽ lên một đường viền vàng đỏ lên trên đỉnh núi, ánh đèn rải rác được thắp sáng trong đêm tối. Nhìn ra cửa sổ bọn họ có thể thấy rõ Phi Tinh nhai dưới chân núi.

Dư Châu trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Khi đã có những nhà thám hiểm trong "L*иg chim" rồi tại sao những nhà thám hiểm mới vẫn có thể tham gia vào? Khương Tiếu chưa bao giờ đề cập tới chi tiết này, đây cũng là một quy tắc của "L*иg chim" sao?

Thân phận của Algar và Arthur trước khi họ rơi vào "Hãm khoảng không" là gì? Họ đến từ đất nước và thời đại nào? Tại sao lại sử dụng những dòng chữ kỳ lạ không có cách nào giải thích được như thế?

Nếu Arthur thực sự chủ động thiết kế luyện ngục thì tại sao Algar lại thuận theo? Dù Arthur có nhiệt tình đến đâu thì chỉ cần Algar đưa ra lời từ chối thì luyện ngục cũng sẽ không xuất hiện trong "L*иg chim" này.

Algar vẫn đang tiếp tục kể chuyện.

Algar không thể nhớ chính xác Arthur đã bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Algar thường bị dân bản địa tấn công. Họ cười nhạo những quy tắc cổ xưa mà Algar và Arthur đang thuận theo. Tỉ như khi nhìn thấy Algar họ phải giữ khoảng cách nhất định và quỳ xuống, không ai được phép đến gần cung điện trên đỉnh núi.

Algar bắt đầu mệt mỏi và sống ẩn dật hơn. Anh ở trong cung điện của mình một thời gian dài và Arthur đã đề nghị rằng nếu có việc gì cần giải quyết, hắn có thể xử lý điều đó thay cho Algar.

Algar rất cảm kích hắn, nhưng vạn lần cũng không ngờ tới Arthur thực sự có ý định thay thế anh làm quốc vương.

Những hạn chế đối với Algar bắt đầu khi Arthur tự mình xưng "Vương". Đầu tiên là "Vương", sau đó là "Algar", Arthur đã bị mê luyến sâu sắc bên trong trò chơi thế thân này.

Bọn họ chỉ cách nhau một tuổi, tướng mạo cũng tương tự nhau, chỉ cần ăn diện một chút là có thể dễ dàng che mắt được người khác.

Algar bị xích sắt còng tay và nhốt lại. "Algar" mới nói với những người dân: Arthur đã phát điên và chết rồi. Câu nói này quá dễ dàng để làm người khác tin tưởng, dù sao điều không mới mẻ nhất trong "L*иg chim" chính là sự điên loạn và cái chết.

"Algar" đau đớn không cho phép ai nhắc đến tên người em trai Arthur của mình nữa, những người dân cũng rất e ngại uy nghiêm của hắn nên đã cẩn thận cất giữ bí mật này, trong khi những nhà thám hiểm mới không hề hay biết rằng còn có một "Arthur" khác đang hiện hữu nơi đây. Họ chỉ biết đến "Algar" duy nhất trong vương quốc này.

Algar không thể nào tiếp cận được với người khác, cũng không biết rằng vương quốc của mình bây giờ đã trở thành dáng vẻ như thế nào. Khi anh bị giam cầm, cung điện trên đỉnh núi vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, kiến trúc vẫn còn quá thô sơ. Arthur vì quá nóng lòng muốn trở thành quốc vương của "l*иg chim" này đến mức không kịp để Algar xử lý mọi việc một cách hoàn hảo.

Sau khi Algar bị cầm tù, anh đã trở nên rất chán nản thế nên tất cả những công trình xây dựng "L*иg chim" đều bị buộc dừng lại.

"Arthur muốn trở thành chủ l*иg. Hắn ở bên cạnh ta nên đã biết mọi thứ liên quan đến cách thiết kế và chế tạo 'l*иg chim'. Nhưng... hắn không tàn nhẫn đến mức gϊếŧ ta." Algar nói:"Nếu ta chết đi, ta cũng sẽ sống lại trong 'L*иg chim' này. Khi đó, hắn sẽ phải đối mặt với một người anh trai tràn ngập hận ý đối với hắn."

Cá khô rốt cục cũng chờ đến cơ hội được lên tiếng, vội vã tổng kết: "Bởi vì hắn yêu ngài."

Algar cười khẽ: "Đúng, hắn yêu ta."

Sau một hồi im lặng, Phàn Tỉnh đột nhiên giơ cái tay nhỏ lên: "Tôi có thể hỏi ngài một câu không? Quốc vương."

Hắn rất cung kính mà nói.

Algar gật đầu: "Có thể."

Câu trả lời của anh ta làm Phàn Tỉnh nheo mắt lại cười cười.

Hắn chỉ vào mình: "Đầu tiên, vì sao tôi lại bị biến nhỏ đi?"

Algar: "Chủ l*иg có thể tự thiết kế các quy tắc của mình trong 'L*иg chim', miễn là các quy tắc đó không phá hủy quy tắc cơ bản của 'L*иg chim'. Quy tắc của ta chính là nếu nhà thám hiểm nào ta cho rằng hắn là một thành phần nguy hiểm, mang tính đe dọa nghiêm trọng đối với 'L*иg chim', ta sẽ để người đó sống dưới hình dáng của một đứa trẻ."

Phàn Tỉnh: "Tôi chưa từng nghe tới quy tắc như vậy. Ai cho ngài có quyền quyết định như thế?"

Dư Châu trong lòng khẽ động: Ý của Phàn Tỉnh chính là phía trên "L*иg chim" còn có người có thể khống chế và kiểm soát những người chủ l*иg này?

Algar không tiếp tục giải thích, như thể cho là mình nói tới đây đã đủ rõ ràng rồi.

Trước khi mặt Phàn Tỉnh tỏ ra vẻ bất mãn, Dư Châu đã kịp thời đổi câu hỏi: "Vậy, ngài có biết chúng tôi đã vào 'L*иg chim' bao nhiêu người và chúng tôi là loại người gì không?"

Algar gật đầu: "Đại khái có thể biết, tuy rằng không được chắc chắn cho lắm."

Ngay sau đó, Phàn Tỉnh lại hỏi: "Ngài là chủ l*иg, ngài có thể kiểm soát những gì biến mất và những gì xuất hiện bên trong 'l*иg chim'?"

Algar: "Đúng vậy."

Phàn Tỉnh chỉ vào xiềng xích trên chân của hắn: "Vậy tại sao ngài không trực tiếp hủy vật này đi?"

Algar ngẩn ra.

Phàn Tỉnh giả vờ ngây thơ: "Không đau sao?"

Algar không trả lời, mí mắt hơi buông xuống, đáy mắt có chút lạnh lẽo.

"Thật ra là ngài tình nguyện bị như vậy đúng không, thưa quốc vương?" Phàn Tỉnh mỉm cười và nói bằng chất giọng trẻ con, "Ngài rất tình nguyện làm một 'quốc vương', tình nguyện bị bịt kín miệng và che mặt, ở trước mặt mọi người mà đi diễu hành. Ngài cũng tình nguyện bị Arthur giam giữ trong cung điện này. Arthur sẽ giải quyết mọi việc cho ngài, còn ngài thì chỉ cần ở trong căn phòng này và làm một 'cô dâu' là được."

Thanh niên tóc đen trầm mặc không nói gì.

"Điều ngài sợ không phải là hắn sẽ gϊếŧ ngài." Phàn Tỉnh nói, "Cái ngài sợ chính là một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi 'L*иg chim' này."

Dư Châu đang suy ngẫm câu nói của Phàn Tỉnh.

Chỉ cần Algar nguyện ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thoát khỏi gông xiềng của Arthur. Nhưng hắn lại không làm thế.

Toàn bộ "l*иg chim" này đều thuộc về hắn, hắn có thể khiến thời tiết thay đổi, khiến cây cối nở hoa chứ đừng nói đến việc thoát khỏi Arthur?

Nguyên nhân duy nhất chỉ có một: Hắn không muốn làm vậy.

Hắn muốn trở thành "Cô dâu", trở thành vật sở hữu của Arthur.

Không phải Arthur đang khống chế hắn, mà sự thật là ngược lại.

Là hắn muốn trở thành "Cô dâu". Chính hắn muốn giấu mình bên trong cung điện này, là hắn để Arthur thay thế mình đi xử lý mọi việc. Là Algar đem Arthur dạy dỗ thành "Algar".

Bên trong vùng đất xinh đẹp này đang có hai "Quốc vương" đang tồn tại.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cá khô không cơ hội để nói chuyện, miệng đang cực kì ngứa.

Khương Tiếu và Liễu Anh Niên đang bàn chuyện về đồ ăn, cá khô đến gần nghe trộm, chưa kịp nghe rõ ràng đã nhanh mồm cất lời: Tôi cũng ăn rồi, tôi cũng ăn rồi!

Khương Tiếu, Liễu Anh Niên:... Mi cũng ăn rồi?!

Cá khô: Ăn rất ngon, ăn rất ngon! Ngày nào tôi cũng muốn ăn món đó!

Khương Tiếu: Chúng tôi đang nói về canh cá nấu cải chua.

Cá khô:...Ờm vậy hả?