Chương 21: Súp tường vi (13)

Algar siết chặt lấy dây leo. Gai nhọn đâm vào lòng bàn tay của anh, máu chảy ra lênh láng.

Họ đều đã quá quen với việc phải nói gì, làm gì để khiến đối phương mềm lòng và vâng lời. Arthur lại nói: "L*иg chim đang mất kiểm soát. Ngươi muốn ta chết ở đây à?"

Hắn nắm chặt lấy tay Algar, không cho Algar lùi về sau dù chỉ là nửa bước.

Algar đột nhiên hỏi: "Nếu như ta không mở cửa?"

Arthur phút chốc cũng không do dự: "Vậy ta sẽ thay thế ngươi, trở thành chủ l*иg."

"Thì ra là như vậy. Thì ra đây mới là lời nói từ chân tâm của ngươi. Ta biết ngươi đã sớm có ý định muốn thay thế ta." Algar gật đầu, "Ta đã sớm biết, ta đáng lẽ nên..."

"... Mở cửa!!!" Arthur rống to, "Cho ta ra khỏi đây đi, cầu xin ngươi!"

Đôi mắt Algar đỏ hoe: "Ta bởi vì ngươi nên mới trở thành chủ nhân của 'L*иg chim' này, ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, ở bên cạnh ta. Tất cả đều là lời dối trá sao?"

Arthur không muốn tiếp tục dây dưa với hắn ta về vấn đề này nữa. "Algar, để ta đi đi. Chỉ cần ta vẫn còn sống ở nơi quỷ quái này một khắc nào, ta đều sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi và yêu ngươi." Hắn nói xong lời cuối cùng, khí lực trên tay càng trở nên nặng nề hơn, hắn thấp giọng cầu xin, "Anh..."

Algar không nghĩ tới chính mình thật sự sẽ đối mặt với lựa chọn như vậy.

Anh hoặc là cho phép Arthur rời đi, hoặc là phải ban tặng cái chết cho Arthur. Ngoài ra, không còn cách nào khác để giữ Arthur trong "L*иg chim" này và tiếp tục bị Algar điều khiển nữa.

Người ở lâu bên trong "L*иg chim", cảm nhận về sự sống và cái chết sẽ xảy ra biến hóa to lớn.

Algar vẫn luôn cho rằng như thế, nhưng khi hắn chân chính đối mặt với yêu cầu của Arthur yêu cầu, anh phát hiện chính mình vẫn có chút do dự.

Anh không có cách nào ra tay với Arthur, thế nên mới cầu xin sự trợ giúp từ những nhà thám hiểm.

Trước đây đã không thể xuống tay, hiện tại cũng giống như vậy. Dù cho nghĩ đến chính mình sẽ đích thân cướp đi tính mạng của người có huyết mạch tương liên với mình, l*иg ngực của Algar đều như bị bóp chặt, cảm giác đau đớn chặt chẽ siết lấy trái tim của anh.

Anh quyết định hỏi lại Arthur một vấn đề cuối cùng. Anh phải căn cứ vào đáp án của Arthur để đưa ra phán quyết cuối cùng.

"... Sẽ vĩnh viễn nhớ đến ta sao?" Algar hỏi.

Arthur trên mặt hiện lên vẻ vui mừng như điên, hắn không ngừng gật đầu.

Algar biết đến, em trai của mình là người có đầu óc rất đơn giản, hắn thậm chí còn không đủ thông minh để lừa dối mọi người.

Nhưng cuối cùng Algar đã nâng lên một ngón tay chỉ về phía dòng sông.

"Ngươi đi đi." Anh nói, "Ta sẽ mở cửa cho ngươi."

Anh mong Arthur trước khi chia tay sẽ ôm mình một cái. Dù thế nào đi nữa, một cái ôm như anh em cũng được. Nhưng Arthur lại không làm điều đó.

Giống như một tù nhân đã đánh cắp được chìa khóa cửa nhà tù, Arthur lập tức nhảy từ trên đỉnh cung điện xuống mà không thèm ngoái đầu nhìn lại. Đúng như hắn dự đoán, những sợi dây leo giống như hóa thân của Algar, chúng kịp thời tóm lấy hắn và giúp hắn không bị thương tổn.

Ngọn lửa ngoài cánh đồng lớn đến nỗi những người còn sống đều đổ xô về phía cung điện. Họ hét lên tên của Algar và tiến tới chỗ Arthur. Dây leo cũng giúp hắn cản trở cánh tay của mọi người. Arthur chạy một mạch, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong làn khói đen dày đặc.

Sau khi dây leo trên ngôi nhà đá rút xuống dưới lòng đất, lại có một thứ khác từ trong mặt đất bò ra ngoài.

Nụ hoa của nó hơi phát sáng, nụ hoa tường vi màu xám nhạt được gắn vào dây leo mới, chẳng mấy chốc ngôi nhà đá đã bị siết chặt lại.

Dư châu nắm lấy tay Phàn Tỉnh, nhanh chóng cắt lòng bàn tay hắn để lấy máu. Phàn Tỉnh dường như không cảm thấy đau đớn, di chuyển ngón tay để ép máu chảy ra. Nhưng lần này dây leo màu xám nhạt không còn sợ máu của Phàn Tỉnh nữa.

Chúng nó không ngừng duỗi dài, cũng không có bất kỳ công kích gì mà chỉ vươn mình về phía cá khô nằm trong mũ trùm đầu của Dư Châu.

Cá khô bị dọa cho phát sợ, bên trong mũ trùm đầu lăn qua lộn lại.

Phàn Tỉnh bỗng nhiên nói: "Mi sợ cái gì? Chúng nó không phải đã giúp ngươi tìm trái tim về sao?"

Cá khô: "Tôi... Tôi thì lại không muốn trái tim vô dụng đó."

Phàn Tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi. Những dây leo này cũng xuất hiện khi chúng ta đang ngủ ở căn phòng lúc trước. Chúng không có ý dịnh tấn công chúng ta mà là muốn đến gần mi đó cá khô."

Cá khô từ trong mũ trùm đầu bơi ra, đôi mắt nó mở to. Xung quanh đó, những bông hoa xám nhạt lần lượt nở rộ.

"Làm, làm gì thế?" Cá khô nói thầm, "Tôi không quen biết chúng nó đâu nha."

Phàn Tỉnh lấy "trái tim" ra khỏi ba lô của Liễu Anh Niên, quẳng lên quẳng xuống liên tiếp ở trong tay. Những dây leo xám nhạt kia lập tức bám vào người Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh bất ngờ giơ tay ném quả cầu về phía người đội mũ. Người đội mũ trong gang tấc đã chộp lấy nó, quả nhiên, những sợi dây leo lại lần nữa chuyển hướng sang người đội mũ mà vươn tới.

Cá khô: "... Chúng nó đang bảo vệ trái tim và nhắc nhở cho tôi rằng ở đây có trái tim của tôi sao?"

Phàn Tỉnh: "Hỏi ta, không bằng đi hỏi bạn của ngươi kìa."

Cá khô liền nói thầm: "Tôi không nói chuyện với những loài cây lạ."

Nó e ngại trái tim của chính mình, nên cũng không mấy hảo cảm với những dây leo đó, nó lắc lắc đuôi rồi co vào trong tay Dư Châu.

Một tiếng rắc nhỏ từ dưới chân bỗng nhiên truyền đến.

Phía dưới chân mọi người lập tức trống rỗng: Nóc nhà của căn nhà đá bị dây leo cạy ra trong nháy mắt sụp đổ.

Mọi người nặng nề ngã xuống, chỉ có cá khô đang ẩn mình trong tay Dư Châu là được đám dây leo ôm lấy nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.

"Đó là cái gì vậy?" Liễu Anh Niên nằm trên mặt đất giống như chó gặm xuơng, đưa tay chỉ vào góc tường.

Phiến đá có khắc tên "Algar · Arthur" hơi phát sáng. Ánh sáng phát ra từ cái tên khiến người ta gần như không thể mở nổi mắt.

Khương Tiếu phản ứng nhanh nhất, lăn ra khỏi chỗ đang nằm, ấn tay lên phiến đá đang phát sáng.

"Là cửa... Là cửa!" Cô hô to, "Algar đã mở cửa!"

Ngọn lửa bên phía bờ sông không lớn, Arthur đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của căn nhà đá ở phía trước.

Chỉ cần vượt qua một toà tường thấp nữa là hắn có thể đến được nơi đó.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ bên trong căn nhà.

Cửa sắp mở ra, Arthur trong lòng tràn đầy hưng phấn, hắn chạy càng nhanh hơn, hoàn toàn không để ý đến những âm thanh và động tĩnh xung quanh.

Khi đưa ra yêu cầu này với Algar, Arthur đã nghĩ xem mình nên làm gì nếu Algar từ chối. Arthur cũng muốn trở thành chủ l*иg, hắn muốn trở thành một vị vua thực sự chứ không phải con rối bị Algar điều khiển. Lúc đó sẽ đến lượt hắn cầm tù Algar, giống như điều Algar hằng mong muốn.

Nhưng hắn rất hài lòng. Không có gì có thể hạnh phúc hơn việc Algar sẵn sàng để hắn rời đi. Hắn tin chắc rằng khả năng của mình đã đủ để có thể sống sót như cá gặp nước trong những "l*иg chim" khác. Hắn đã quên đi việc di chuyển giữa các "l*иg chim" ngày xưa đau đớn như thế nào, những tháng ngày bình yên ở đây đã làm hắn đắc ý: Đến cả "Chủ l*иg" như Algar hắn thậm chí còn có thể hàng phục, vậy thì còn thứ gì mà hắn không thể làm được nữa chứ?

Khi băng qua bức tường thấp, Arthur mơ hồ nghe thấy tiếng gió quái lạ phía sau. Hắn cũng không dừng lại, ngôi nhà đá đang ở ngay trước mặt, còn đang phát sáng, đó là tín hiệu cửa mở.

—— phù một tiếng, Arthur bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Cột cờ bay ra khỏi cung điện và xuyên qua ngực cửa hắn. Trên đỉnh cột cờ, lá cờ thêu hai đóa tường vi đã bị cháy một nửa.

Algar từ trên trời giáng xuống. Ngọn lửa đã lan tràn đến cung điện, người dân trên Phi Tinh nhai bị ngọn lửa chặn ở hai đầu, nhưng anh ta cũng phớt lờ đi.

"Không sao, ngươi sẽ sống lại." Algar xoa xoa khuôn mặt Arthur, giống như đang an ủi mà nói nhỏ, "Arthur, tất cả mọi người đều sẽ sống lại, chúng ta sẽ tiếp tục ở bên trong 'L*иg chim' này sống một cuộc đời hạnh phúc. Những rắc rối này sẽ nhanh chóng được dẹp loạn, bé ngoan, có được không?"

Arthur không nói nên lời, vẫn giữ nguyên tư thế bị cột cờ đâm thủng kia, nửa quỳ trên mặt đất bị cháy khô. Phía sau Algar, ánh sáng từ ngôi nhà đá càng sáng rực hơn, cánh cửa đã hoàn toàn được mở ra.

"Say này đừng lừa gạt ta nữa. Thay vì tưởng niệm ta trong một 'l*иg chim' khác, không bằng chúng ta hãy ở bên nhau mãi mãi." Algar nói, "Sau khi ngươi sống lại, chúng ta lại..."

"Anh ơi..." Tiếng rêи ɾỉ của Arthur như tiếng không khí bị rò rỉ ra ngoài. Những ngón tay yếu ớt của hắn nắm lấy Algar, lực đạo mềm mại đó khiến Algar chợt nhớ lại khi bọn họ còn rất nhỏ, anh đã ôm Arthur, bé con vừa mới tập đi, đang chập chững bước đi tìm ốc sên trên bãi cỏ mùa xuân.

Algar cúi đầu lắng nghe: "Sao hả?"

"... Ta... Ta muốn... Về nhà..."

Arthur đình chỉ hô hấp, cánh tay trong lòng bàn tay của Algar dần trở nên lạnh hơn.

Algar ôm lấy thi thể Arthur, nỗi thống khổ muộn màng rốt cục cũng đánh bại anh. Anh thất thanh khóc rống lên.

Bên trong căn nhà đá, ánh sáng của cánh cửa đã bắt đầu yếu bớt.

Khi Khương Tiếu, Liễu Anh Niên và người đội mũ chạm vào ánh sáng, họ nhanh chóng biến mất như thể bị hút vào thứ ánh sáng kia. Phàn Tỉnh vừa thúc giục Dư Châu, vừa cười cười nhìn cậu: "Không muốn rời khỏi đây sao? Hay tôi ở lại cùng cậu nhé?"

Dư Châu không bao giờ muốn đáp lại bất kỳ lời nói nào của hắn. Khi cậu chạm vào dòng chữ được khắc trên phiến đá, cá khô đột nhiên nhảy lên trên tay cậu, nó ngẩng đầu, xuyên qua mái nhà đã bị dỡ bỏ nhìn lên bầu trời xám xịt.

Dư Châu cũng thuận theo đó mà ngẩng đầu, nhưng cậu đã bị Phàn Tỉnh đẩy một cái.

Khi ánh sáng của phiến đá đã biến mất hoàn toàn, khí tức của Dư Châu và Phàn Tỉnh cũng theo đó biến mất.

Trong bầu trời xám xịt đầy khói, một bàn tay to lớn xuyên qua đám mây, chậm rãi đè ép xuống.

Bóng tối bao phủ lấy Algar đang khóc và cơ thể của Arthur nằm trong vòng tay anh. Anh giật mình, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy bàn tay đó đang ở gần trong gang tấc.

"Cầu xin ngươi! Buông tha cho ta đi! Buông tha cho chúng ta đi!" Algar kêu to.

Chủ nhân của bàn tay khổng lồ trầm giọng nói, khó có thể phân biệt giới tính, khiến cho lỗ tai của mọi người trong l*иg chim kêu ong ong: "Để ngươi bảo quản vật ngươi lại không giữ gìn kỹ, ngược lại còn để cho nhà thám hiểm trộm đi mất."

Algar ôm chặt Arthur, hét đến khàn cả giọng: "Ngươi chỉ nói với ta rằng có thứ gì đó được giấu trong l*иg chim, nhưng lại không nói rõ nó ở đâu! Ngươi căn bản không có ý định cho ta biết..."

Tiếng cười từ bốn phương tám hướng nhanh chóng truyền đến. Đó không phải là tiếng cười của một người mà là tiếng cười nhạo của hàng trăm ngàn người cùng nhau phát ra.

"Ta đã cho ngươi rất nhiều thứ, Algar." Giọng nói vang vọng bên trong "L*иg chim" khói lửa hỗn loạn, "Cảm ơn ngươi đã bảo quản những thứ quan trọng đó cho ta, ta thậm chí còn cho phép ngươi thiết lập quy tắc riêng của mình bên trong 'L*иg chim' này, cho phép ngươi biến những nhà thám hiểm có thể đe dọa đến ngươi biến thành trẻ con. Đây là một món quà ta chưa bao giờ tặng cho bất kỳ chủ l*иg nào. Nhưng ngươi đã báo đáp lại ta như thế nào? Algar, nhân loại đều vô liêm sỉ và đáng khinh giống ngươi sao?"

Algar điên cuồng rống to: "Ngươi cũng chưa bao giờ nói qua, nếu như vật kia biến mất, ngươi sẽ phá hủy 'L*иg chim' của ta!"

"'L*иg chim' của ai?" Người kia cũng cười, "'L*иg chim' của ngươi sao? Ai mới thực sự là chú chim bên trong 'L*иg chim' này, Algar, đến lúc này rồi ngươi còn chưa rõ sao?"

Algar không trả lời được, anh ôm lấy thi thể Arthur, giọng nói trở nên hoảng loạn, biểu tình trên mặt mang theo vẻ điên cuồng: "Ngươi là kẻ không nói đạo lý!"

"Vì sao phải giảng đạo lý với loại giun dế như ngươi " Người kia nói, "Đến lúc thu hồi lại rồi."

Bàn tay đè ép xuống.

Động tác nhẹ nhàng, lại như đang phủi đi một hạt bụi trên mặt bàn.

Khi lòng bàn tay được giơ lên

lần nữa, Algar và Arthur đều đã biến mất. Những ngôi nhà, khung cảnh và người dân trong "L*иg chim" đều biến mất chỉ sau một cái búng tay, như thể bị vỡ thành từng mảnh. Những tiếng thở dài và cười khúc khích nhẹ nhõm của người dân bản địa tràn ngập không khí.

"L*иg chim" trở thành một mảnh mênh mông trống không.

Hành lang đen kịt giống hệt như trong ký ức của Dư Châu. Một mảnh tối tăm khiến người ta không thể xác định được phương hướng, trên đỉnh đầu có một vết nứt, không khí lạnh lẽo từ bên trong đó tràn ra.

Dư Châu đang đứng bất động thì bất ngờ chộp lấy cá khô: "Cậu cũng nhìn thấy phải không? Lúc chúng ta vừa bước vào đây, có một bàn tay từ trên trời giáng xuống..."

Phàn Tỉnh từ phía sau cậu đi tới: "Tay gì? Tay của tôi sao?" Hắn dựa vào vai Dư Châu: "Đau quá. Cậu cắt tay người ta, dùng máu của người ta, không đau lòng một chút nào sao?"

Dư Châu đem hắn đẩy ra, mặt tối sầm tiến lại ngồi kế bên Liễu Anh Niên.

Liễu Anh Niên biểu tình ngơ ngác, ôm chặt ba lô của mình mà không nói lời nào. Thấy tâm trạng chán nản của cậu ta, Dư Châu quay đầu lại, nghe thấy cậu ta đang nhỏ giọng thì thầm: "...Nếu 'L*иg chim' tiếp theo như thế này... Thà tôi ngồi đây cho đến chết..."

Liên tục nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, tất cả đều là sự bực tức. Nói xong lời cuối cùng, cậu ta bỗng nhiên kích động, đưa tay lấy mắt kính xuống rồi nhỏ giọng gào khóc.

Cá khô rất thông cảm: "Đừng khóc nữa." Nó dùng đuôi cá vỗ nhẹ đỉnh đầu Liễu Anh Niên: "Cậu khóc xấu quá đi."

Liễu Anh Niên nuốt nước mắt nước mũi đang ứ đọng tại nơi cổ họng, khóc cũng không được, không khóc cũng không xong.

Không có ai trong bọn họ có tâm tình thoải mái. Tuy rằng ma xui quỷ khiến mà trốn ra khỏi l*иg chim này, nhưng cũng không ai biết "L*иg chim" tiếp theo bọn họ sẽ gặp được thứ gì.

Vì để mọi người cao hứng một chút, Khương Tiếu bắt đầu kể về những điều thú vị ở những "L*иg chim" trước cho mọi người nghe.

Có một chiếc "l*иg chim" mà chủ l*иg là một cô bé mười hai tuổi. "L*иg chim" của cô bé là một sân chơi rộng lớn, chỉ cần đánh bại cô bé trong các trò chơi trong sân thì đã có thể rời đi.

Có một chiếc "l*иg chim" mà chủ l*иg rất thích sưu tầm đồ vật, chỉ cần nhà thám hiểm để lại thứ gì đó có thể đưa cho hắn thì hắn sẽ mở cửa. Khương Tiếu đã đưa cho anh ta cái huy hiệu trường học của cô, người này rất ngạc nhiên, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy huy hiệu của trường học hình chữ nhật nào nhỏ như vậy. Huy hiệu của trường chỉ ghi tên trường trung học mà Khương Tiếu đang theo học, trường trung học Lâm Giang. Người đàn ông cất nó đi rất cẩn thận và đích thân đưa Khương Tiếu đến trước cửa.

Có "L*иg chim" giống như một con sông dài. Các nhà thám hiểm phải ngồi thuyền băng qua một con sông dài dằng dặc và vô cùng diễm lệ, đến bến tàu là có thể rời đi. Khương Tiếu không nhìn thấy chủ nhân của chiếc l*иg chim này, một số nhà thám hiểm còn có ý định ở trong "l*иg chim" này, nhưng bất cứ ai lên đến bến tàu đều sẽ bị cưỡng chế vào cửa. Chủ l*иg dường như chỉ muốn chia sẻ thứ cảnh đẹp này với người khác chứ không muốn ai ở lại trong khung cảnh này của hắn.

Trước khi Khương Tiếu tiến vào trấn Vụ Giác, cô đã từng nán lại trong một "l*иg chim" kỳ lạ một khoảng thời gian dài. Chủ l*иg của "L*иg chim" đó là một nhà văn chuyên viết truyện về những điều kỳ lạ. Anh ta yêu cầu tất cả những người bước vào "l*иg chim" phải kể cho anh ta nghe một câu chuyện, nhưng anh ta đã nghe quá nhiều câu chuyện, nếu câu chuyện đó không khiến anh ta cảm thấy mới mẻ thì anh ta sẽ không để cho họ rời đi.

Liễu Anh Niên ngừng khóc: "Cô đã kể chuyện gì?"

Khương Tiếu: ""Cuối cùng tôi cũng kể một chuyện đã xảy ra với chính mình. Anh ta thấy rất thú vị nên đã thả tôi đi.

Lúc này đến phiên cá khô hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

Cá khô hiếm khi tỏ thái độ hiếu học, nhưng Khương Tiếu lại không để ý đến nó chút nào. "Đi thôi," cô nói.

Năm cánh cửa đang mở rộng trong bóng tối. Người đội mũ hỏi Liễu Anh Niên: "Cậu không đi phải không?"

Liễu Anh Niên: "Không đi. Tiếp theo nhất định sẽ là một cái 'L*иg chim' đầy kinh tởm! Tôi không đi! Tôi không chơi nữa!"

Không ai quản cậu ta nữa, Khương Tiếu vẫy tay chào cậu ta ở cửa và bước vào trước. Người đội mũ gật đầu chào tạm biệt và cũng chọn cho mình một cánh cửa.

Chỉ còn sót lại Dư Châu cùng Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh thay quần áo của mình, tháo buộc tóc hình dâu tây buộc vào cá khô. Dư Châu nói: "Nếu cậu không có ý định rời đi, vậy thì đưa trái tim và quyển ghi chép cho tôi đi."

Liễu Anh Niên mò mẩm trong ba lô hồi lâu, đột nhiên run rẩy.

Khe hở trên đỉnh đầu đột nhiên có tuyết rơi xuống.

Cậu ta lập tức nhảy lên: "Tôi, tôi, tôi cũng đi."

Dư Châu: "Được, chúng ta cùng đi."

Liễu Anh Niên đeo ba lô lên, lắp ba lắp bắp: "Cảm ơn anh đã đợi tôi. Dư Châu, tôi, tôi xin lỗi, lúc ở trấn Vụ Giác tôi đã lừa gạt anh. Tôi thực sự... tôi... tôi thực sự..."

Cậu ta lại ngậm chặt miệng.

Dư Châu vỗ vỗ bả vai cậu ta, cùng cá khô đi vào một cánh cửa.

Tiếng mưa rơi che ngợp bầu trời.

Sau khi luồng ánh sáng mạnh mẽ biến mất, Dư Châu phát hiện bọn họ đang đứng dưới một mái hiên.

Đây là một thành phố có nhiều tòa nhà cao tầng, Dư Châu đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác rất chân thực: Ít nhất đây là đặc điểm của một thời đại mà cậu quen thuộc.

Phía sau là lối ra của trạm xe, mấy người bọn họ trông giống như những du khách, tựa hồ mới vừa đến thành phố này.

"Đối diện có người." Cá khô nhắc nhở.

Bên kia con đường vắng, có người đang đứng bên đường cầm một chiếc ô lớn màu đen. Khi người đó đến gần và giơ cái ô lên, Dư Châu có chút kinh ngạc: trước mặt cậu là một nam sinh mặc đồng phục thể thao, đeo kính gọng đen, khuôn mặt bình thường kiểu phổ thông không hề có chút nổi bật.

"Xin chào, tôi là chủ l*иg của 'L*иg chim' này." Nam sinh nói, "Nhà thám hiểm, xin hãy trả lời tôi một vấn đề, nếu như đáp án là 'Không muốn', mọi người có thể quay người tiến vào trạm xe, tôi sẽ mở cánh cửa dẫn đến 'L*иg chim' tiếp theo cho mọi người."

Phía sau lưng bọn họ quả nhiên có một luồng ánh sáng mờ nhạt lóe lên.

Khi Dư Châu vẫn còn đang bán tín bán nghi, cậu bé lại tiếp tục nói: "Nếu như đáp án là 'Muốn', mời mọi người ở lại, giúp tôi tìm một người."