Chương 24: Loét (3)

Hồng Thi Vũ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt to tròn sáng ngời. Thật không thể nghĩ tới ai sẽ có thể làm thương tổn đến một cô bé như vậy. Cô đáng lẽ sẽ luôn được vui vẻ như vậy, sẽ có một ít phiền não của tuổi thanh xuân, sẽ vì một số chuyện lớn chuyện nhỏ mà vui sướиɠ, thương tâm.

Cô bé và Phó Vân Thông cùng tuổi, lúc đó đều đang học lớp 11. Hai người cùng trường cấp hai nhưng không cùng lớp, lên cấp ba thì được phân đến chung lớp, trở thành bạn cùng lớp.

Thời điểm Hồng Thi Vũ mất tích là vào tháng tư, khí trời đã bắt đầu trở nên nóng bức, đám học sinh dồn dập mặc vào đồng phục mùa hè. Đồng phục mùa hè của nữ sinh lớp hai trung học không phải là váy như của Khương Tiếu, mà là quần thể thao thông thường, màu lam đậm, rộng và mỏng, không thể nhìn ra đường nét.

Hồng Thi Vũ vóc dáng không lùn, cô xắn ống quần đến bắp chân, lộ ra một đoạn mắt cá chân trên giày thể thao. Trên mắt cá chân còn cột một sợi dây màu đỏ.

Dựa theo tập tục, khi một đứa trẻ chào đời, người già thường buộc một sợi dây màu đỏ quanh cổ chân của đứa trẻ, sợi dây màu đỏ được thắt bằng những nút thắt rất phức tạp và đẹp mắt, cầu kỳ hơn sẽ xâu thêm một hoặc hai hạt vàng nhỏ hoặc là ngọc. Đây là muốn nói với chư Thiên và chư Phật: Cô ấy là búp bê bảo bối của chúng tôi, cầu xin chư Thiên và chư Phật phù hộ, mong cô ấy quãng đời còn lại luôn được bình an.

Duới chân Hồng Thi Vũ như được gắn lò xo, đi trên đường cứ nhảy nhảy nhót nhót. Tâm tình cô bé đang rất tốt, sau khi tạm biệt một người bạn được giấu mặt, cô bé nhìn trái nhìn phải hai bên đường, khi đã xác định không có phương tiện nào qua lại mới cẩn thận băng qua con phố.

Sau khi chào hỏi với người chủ sạp báo, cô bé đứng trước quầy hàng xem tạp chí. Có lẽ trên bìa tạp chí có minh tinh nào đó mà cô bé thích, sau khi được sự chấp thuận của chủ sạp báo, cô bé cầm một quyển lên và cẩn thận lật xem.

Ông chủ hỏi cô có muốn mua hay không, cô dõng dạc nói: Không đủ tiền, không mua, hội bạn trong lớp sẽ cho cô mượn để xem.

Cuối cùng cô chỉ mua một chai Fanta hương táo nhỏ. Fanta cũng không phải là thứ đồ uống phổ biến ở đây nên người chủ sạp báo rất có ấn tượng với cô gái thích uống Fanta này.

Hồng Thi Vũ vẫy tay chào tạm biệt với ông chủ rồi băng qua một con đường khác. Nếu muốn bắt xe buýt số 11 đến trường luyện thi để tìm mẹ đang là giáo viên ở đó, cô sẽ phải băng qua nửa đoạn đường Giang Diện.

Vào ban ngày, đường Giang Diện rất sầm uất, các cửa hàng hoa quả, tiệm sửa xe, cửa hàng ramen, cửa hàng thức ăn nhanh, tiệm ăn sáng, còn có các cửa hàng văn phòng phẩm và hiệu sách trợ giảng chắc chắn tồn tại xung quanh trường. Học sinh người đến người đi, xe đạp đỗ đầy ven đường.

Nhưng vào đêm khuya, con đường này trở nên rất yên tĩnh. Tất cả các cửa hàng bán đồ ăn đều đóng cửa nghỉ ngơi, chỉ có vỏn vẹn mấy gian hàng cửa vẫn đang hé mở, chờ bọn học sinh sau giờ học vào đó tiêu tiền.

Bọn người Dư Châu theo sau Hồng Thi Vũ, cùng cô đi bộ trên đường Giang Diện.

Sau khi băng qua biển báo, thân ảnh của cô gái liền biến mất. Nhà thám hiểm và người chủ l*иg đứng trên con đường vào ban đêm, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Biển báo ẩn dưới gốc của một cây sung lớn, tán cây rậm rạp che khuất ánh đèn đường.

"Chủ sạp báo đã nhìn thấy Hồng Thi Vũ rẽ vào đường Giang Diện." Phó Vân Thông nói, "Bởi vì lúc đó đường Giang Diện đang được sửa chữa lại, người đi đường qua lại rất ít nên ông chủ cũng bảo cô ấy chú ý an toàn."

Cậu ta bước về phía trước. Theo bước chân của cậu, đường Giang Diện vắng lặng, những cửa hàng không có biển hiệu lần lượt sáng lên. Rào chắn và nón tuyết lần lượt chui lên khỏi mặt đất, tựa như đám thực vật được mọc ra từ nhựa đường. Tấm biển "Phía trước đang thi công, xin hãy đi đường vòng" hiện lên rất bắt mắt.

Những cửa hàng trên đường không có một bóng người, Phó Vân Thông chỉ muốn khôi phục lại khung cảnh lúc đó, không thiết kế thêm bất kỳ tình tiết nào nữa.

Cậu ta cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi 7-11.

"Có camera giám sát ở lối vào cửa hàng tiện lợi." Phó Vân Thông chỉ vào camera phía trên đỉnh đầu và nói, "Cảnh sát đã điều tra camera từ lúc 10h sau khi trường trung học Lâm Giang tan học cho đến 1h sáng lúc cha mẹ của Hồng Thi Vũ báo án cho cảnh sát, thậm chí mãi cho đến 6h ngày hôm sau, camera này cũng không bắt được ai có hình dáng tương tự như của Hồng Thi Vũ."

Liễu Anh Niên: "Trạm xe mà Hồng Thi Vũ muốn đi đến nằm ở đâu?"

Phó Vân Thông chỉ về một đầu khác, con đường này rất ngắn, phía trước cửa hàng tiện lợi là phòng kinh doanh di động và một tiệm bánh mì: "Trạm xe buýt cách tiệm bánh một góc đường, tài xế xe buýt ca đêm là một nữ tài xế, cô rất có ấn tượng với Hồng Thi Vũ, trên xe tối hôm đó không có khách hàng nào khác, cô đã dừng ở ga này năm phút, muốn đợi Hồng Thi Vũ một chút. Nhưng cô ấy lại không đợi được."

Dư Châu quay đầu lại nhìn về phía con đường.

Phạm vi mất tích đã được thu hẹp —— nơi cô gái đã biến mất có khả năng là từ cột mốc biển báo cắm trên con đường này đến cửa hàng tiện lợi nằm ở giữa đoạn đường.

Khoảng cách bất quá hơn 300 mét, các cửa hàng chen chúc nhau dày đặc nhưng tình cờ giữa hai cửa hàng sẽ có một con hẻm tối.

Hẻm tối tổng cộng có sáu cái, trong đó có hai cái là chất đầy tạp vật, một cái dẫn vào cửa sau của một đơn vị nào đó, nhưng nó đã bị khóa chặt bằng cửa sắt.

Mặt khác ba cái còn lại đều giống nhau, dẫn tới phần cuối của một bậc đá hẹp, khi leo lên bậc đá sẽ bất ngờ nhìn thấy một bờ kè.

"Nơi này cách bến phà nơi phát hiện thi thể của Hồng Thi Vũ bao xa?" Liễu Anh Niên hỏi.

"4,6 km." Phó Vân Thông trả lời.

"Xa như vậy sao!" Liễu Anh Niên lấy một quyển sổ nhỏ của mình ra, đem lộ trình và thông tin ghi chép lại, "Camera trên đường không phát hiện ra người hoặc chiếc xe nào khả nghi hay sao?"

Lần này là Khương Tiếu trả lời: "Trường trung học Lâm Giang nằm ở rìa khu trung tâm thành phố, là một khu vực rất hẻo lánh. Từ đây có ít nhất sáu hoặc bảy tuyến đường để đến bến phà, chưa tính đường vòng."

Phó Vân Thông gật đầu: "Sau khi Hồng Thi Vũ mất tích, cuộc điều tra vẫn không có kết quả. Sau khi phát hiện ra..., cảnh sát bắt đầu tập trung vào camera giám sát trên đường lấy phạm vi từ trường trung học Lâm Giang đến bến phà, nhưng vì đã quá lâu nên các video giám sát ở một số ngã tư đã không còn lưu giữ, thi thể cô ấy được tìm thấy vào đầu tháng 9, còn tôi thì rơi 'Hãm khoảng không' vào đầu tháng 10. Ít nhất lúc đó vẫn chưa đưa ra được kết luận gì."

Dư Châu cùng người đội mũ đưa mắt ra hiệu.

Khương tiếu tựa hồ có chút bao che cho đàn anh của cô, có lúc Liễu Anh Niên chủ động đặt câu hỏi, nhưng Phó Vân Thông lại không lên tiếng, mà là Khương Tiếu hỗ trợ trả lời.

Dư Châu thẳng thắn nói: "Thật ngại quá, lời của tôi có lẽ sẽ có chút khó nghe. Làm sao cậu biết được nhiều chuyện như vậy? Chuyện bạn cùng lớp ra cổng trường xem tạp chí ở quầy báo cậu cũng biết được? Hay đây đều là do cậu tưởng tượng ra? Cậu muốn chúng tôi tìm ra kẻ sát nhân bên trong trí tưởng tượng của cậu sao?"

Trong bóng đêm, bảng hiệu của những cửa hàng trên đường lúc sáng lúc tối, ngoại trừ không có người nào ở ngoài, tất cả đều có cảm giác rất chân thực.

"Thậm chí còn biết thùng rác trước cửa hàng hoa quả có đầy hay không." Người đội mũ chỉ vào thùng rác đã sắp tràn ra, "Sao lại muốn thiết kế ra những chi tiết nhỏ không cần thiết như vậy?"

Phó Vân Thông trả lời rất kiên quyết, Dư Châu không biết hắn đã sớm nghĩ ra cách trả lời hay đây vốn là lời nói chân thật.

"Trả lời câu hỏi đầu tiên trước, tại sao tôi biết được nhiều chuyện như vậy? Bởi vì người phụ trách vụ án mất tích của Hồng Thi Vũ là bố tôi. Theo yêu cầu của tôi, hoặc nói đúng hơn là cầu xin, ông ấy đã vi phạm kỷ luật bảo mật mà tiết lộ một số chi tiết của vụ án cho tôi biết.

Cậu ta quay đầu lại nhìn sạp báo: "Về phần Hồng Thi Vũ đã làm gì trong sạp báo, tất nhiên tôi biết rất rõ. Cảnh sát đã hỏi qua chủ sạp báo, và tôi cũng vậy, tôi cũng đã hỏi qua rất nhiều lần, xác nhận rất nhiều lần."

"Kể cả đoạn đường này, từ biển báo đến cửa hàng tiện lợi, tôi không hề phóng đại, tôi thậm chí còn biết nơi nào có hang chuột." Phó Vân Thông nói, "Tôi đã đi rất nhiều, rất nhiều lần, lặp đi lặp lại như vậy. Mọi thứ các người nhìn thấy đều là thật, ít nhất là trong phạm vi đường Giang Diện và trường học. Mọi thứ đều là những gì tôi điều tra ra sau khi Hồng Thi Vũ mất tích."

Phàn Tỉnh dựa vào Liễu Anh Niên nên gây cản trở việc Liễu Anh Niên ghi chép, liên tục bị Liễu Anh Niên đẩy ra. Hắn giơ tay biểu thị muốn hỏi một câu: "Sao cậu lại nhiệt tình thế? Kỳ lạ quá."

Cá khô đã quên mất chuyện nó đang cãi nhau với Dư Châu, theo thói quen bơi về bên cạnh Dư Châu, lúc này đột nhiên gầm lên khiến Dư Châu giật mình: "Cậu yêu thầm cô ấy!"

Phó Vân Thông: "Không có." Cậu ta trả lời cũng chẳng phải như chém đinh chặt sắt, ánh mắt rất bình tĩnh, nói xong hai chữ này liền ngậm miệng lại.

Phó Vân Thông tướng mạo rất bình thường, chính khí chất điềm tĩnh và ôn hòa tỏa ra trên người cậu ta đã làm cho bản thân cậu thoạt nhìn khác hẳn với đám học sinh trung học luônluôn ồn ào và hiếu thắng thường thấy kia.

Dư Châu chợt nghĩ đến Hồng Thi Vũ mà cậu vừa nhìn thấy ban nãy.

Một cô gái xinh đẹp và hoạt bát như Hồng Thi Vũ chắc chắn sẽ khá nổi tiếng ở trường. Tuy cá khô không có đầu óc nhưng suy đoán này của nó có vẻ rất hợp lý.

Sau khi nhận được câu trả lời, Phàn Tỉnh cũng không dây dưa nữa, hắn ngay sau đó lại hỏi thêm một vấn đề nữa, là vấn đề mà những người khác ở đây luôn hoài nghi nhưng lại không dám hỏi vì sợ sẽ xúc phạm đến chủ l*иg.

"Hung thủ chính là cậu sao?" Phàn Tỉnh dùng dây cột tóc dâu tây đem mớ tóc dài ở sau gáy buộc lên, vẻ mặt ốm yếu của hắn dần dần biến mất, hắn mỉm cười, trông có vẻ thân thiện nhưng bên trong chứa đầy ngờ vực, "Đối xử với Hồng Thi Vũ nhiệt tình như vậy, đối với toàn bộ quá trình đều quen thuộc như vậy."

Phó Vân Thông còn chưa mở miệng, Khương Tiếu đã cướp lời: "Không phải anh ấy."

Cá khô gấp đến độ nhảy tưng tưng: "... Không được thiên vị bạn học đâu chị gái à!"

"Đàn anh biến mất vào ngày Quốc khánh năm 2017. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là vào tối ngày 3 tháng 10, khi đang trên đường từ trường luyện thi về nhà phải không?" Khương Tiếu hỏi.

Phó Vân Thông gật đầu.

Cá khô: "Há, nhớ rõ ràng như vậy, vậy là cô cũng yêu thầm cậu ta."

Khương Tiếu: "... Mi có não không?"

Cá khô: "Không."

"Bởi vì anh ấy quá nổi tiếng. Là học sinh đầu tiên trong trường chúng tôi được tiến cử vào Học viện Khoa học Trung Quốc vào năm hai trung học, là một thiên tài với trí nhớ siêu phàm. Sau khi mất tích, thông báo tìm người mất tích của anh ấy đã lan truyền khắp nơi trên đường phố. Giáo viên chủ nhiệm của anh ấy đã đăng ảnh của anh ấy và chuyện liên quan đến sự biến mất của anh ấy trong mỗi lớp, nói tới việc này còn có thể xúc động đến khóc nữa là. "Khương Tiếu nói: "Điều quan trọng nhất là sau khi anh ấy biến mất, trường trung học Lâm Giang đã mất tích thêm một cô gái khác."

Phó Vân Thông sửng sốt, nắm lấy tay Khương Tiếu: "Lại nữa sao?!"

"Một ngày trước nguyên tiêu năm 2018, một đàn chị học lớp 12 cũng đã biến mất trên đường từ trường về nhà sau buổi tự học." Khương Tiếu đáp.

Sau khi thi thể của Hồng Thi Vũ được tìm thấy ở bến phà, mọi người trong thành phố đều cảm thấy bất an, những gia đình có con gái còn đi học càng thêm sợ hãi. Khi đó, tin đồn về kẻ sát nhân bay khắp đường phố, có người nói kẻ đó là một bệnh nhân tâm thần, có người nói đó là một tên tù nhân, có người lại nói đó là một băng nhóm tội phạm đến từ thành phố bên cạnh, chúng cướp bóc, hãʍ Ꮒϊếp, gϊếŧ người, không chuyện ác nào là không dám làm.

Vào tháng 9 và tháng 10, hầu hết các trường có lớp tự học vào buổi tối cho học sinh đều sẽ đóng cửa lúc 6 giờ chiều và ngừng lớp tự học vào buổi tối. Những học sinh có điều kiện như Phó Vân Thông sẽ đến các trường luyện thi, trong khi ngày càng nhiều học sinh vùi đầu ở nhà, mỗi đêm đều sẽ chờ đợi nỗi lo lắng và sợ hãi chầm chậm trôi qua.

Sau khi Phó Vân Thông mất tích, cảm giác kinh hoảng này đã đạt tới đỉnh điểm.

Vụ án của Hồng Thi Vũ bị ảnh hưởng vô cùng nặng nề, tổ chuyên án của tỉnh đã vào cuộc và bắt đầu kết hợp vụ án của hai học sinh lại để điều tra. Sau đó, người ta phát hiện ra Phó Vân Thông đã rơi vào "Hãm khoảng không" nên vụ án đã bị loại ra ngoài và giao cho cơ quan chuyên môn phụ trách. Nhà trường nhanh chóng tổ chức họp phụ huynh để giải thích nhưng không ai biết được điều nào sẽ làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn: "Học sinh mất tích và bị sát hại" hay là "Học sinh bị rơi vào 'Hãm khoảng không'".

Trước khi các thành viên của tổ chuyên án rời đi, một nữ sinh khác cũng đã biến mất vào một ngày trước nguyên tiêu năm 2018 diễn ra. Cuộc điều tra lần này được tiến hành cực kỳ nhanh chóng, một tuần sau thi thể của cô đã được tìm thấy trong hồ bơi của tòa nhà đối diện trường trung học Lâm Giang.

Thi thể được quấn trong lưới đánh cá, cuộn tròn lại rồi nhét thật chặt vào lối vào hòn non bộ của hồ bơi, bị ngâm không quá một nửa.

Tương tự như trường hợp của Hồng Thi Vũ, toàn bộ quần áo ở phần dưới cơ thể của cô đều biến mất, có dấu hiệu bị xâm phạm và bị trói. Nguyên nhân cái chết không thể tìm ra trên thi thể Hồng Thi Vũ trước đó, lúc này đã được kết luận trong vụ án mới: Nạn nhân bị đánh vào đầu, hung thủ dùng túi nilon chụp đầu nạn nhân lại, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở.

"... Không tìm được hung thủ?" Phó Vân Thông hỏi.

Khương Tiếu lắc đầu.

Trên mặt Phó Vân Thông lộ ra một tia phẫn nộ cực kỳ gay gắt, cậu ta siết chặt bàn tay, như đang dùng hết sức lực để hận một người.

"Cũng tức là, đã có hai nạn nhân lần lượt xuất hiện." Phàn Tỉnh nói.

Khương Tiếu sờ sờ túi áo khoác đồng phục của mình. Kẹo que của cô đã hết từ

lâu, lúc này trong tay và trong miệng không có thứ gì nên khiến cô có chút bồn chồn.

"Không chỉ có hai người." Cô khổ não mà xoa xoa ngón tay và nói, "Tôi là người thứ ba."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đều biết cá khô không có đầu óc, nó có thể tự giễu chính mình, nhưng nó không thích người khác nói như vậy.

Bên trong "L*иg chim" của Phó Vân Thông có bán bánh bao hấp nhỏ, Dư Châu bèn mang cá khô đi ăn.

Bọn họ còn mua thêm một phần cho Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh cắn một cái: Toàn là vỏ, không có nhân bánh.

Khi lật lại, phần đáy của mỗi cái bánh bao đều trống rỗng, nhân bánh đã bị người khác lấy đi.

Phàn Tỉnh: Ngươi không có não cũng không có bụng, sao lại ăn bánh bao của ta!

Cá khô thẹn quá hóa giận, đuổi đánh Phàn Tỉnh chạy qua chín con phố.