Chương 26: Loét (5)

Nhân loại từ xa xưa đã có lý tưởng ngắm nhìn các vì tinh tú trên bầu trời cao.

Tháng 10 năm 1957, Liên Xô phóng vệ tinh nhân tạo đầu tiên trên thế giới. Vệ tinh địa cầu có tên "Sputnik 1" này đã bắt đầu cuộc chạy đua vào vũ trụ đầu tiên trong lịch sử loài người.

Năm 1961, "Dự án Moho" do Hoa Kỳ dẫn đầu bắt đầu một cuộc thử nghiệm ở Thái Bình Dương. Nó là nền tảng cho kế hoạch thám hiểm vũ trụ: Trái Đất là một hành tinh trong hệ mặt trời, các địa tầng bên trong của nó ẩn giấu nhiều bí mật từ khi ra đời cho đến nay. Hiểu rõ về Trái Đất sẽ là nền tảng cho phép con người hiểu rõ hơn về các hành tinh khác trong hệ mặt trời.

Vào giờ phút này, Liễu Anh Niên giống như một điều tra viên thực thụ, bước vào lĩnh vực chuyên môn khiến cậu ta đột nhiên trở nên nói nhiều và nghiêm túc hơn. Cậu ta vỗ nhẹ vào lớp đất dưới mông.

"Trên Trái Đất, thứ mà chúng ta thường tiếp xúc chính là lớp vỏ. Bên dưới lớp vỏ là lớp manti. Giữa lớp vỏ và lớp manti có một lớp gián đoạn Mohorovich mà chúng ta thường gọi là ' Bề mặt Moho'. Lớp vỏ trái đất rất cứng, mà Moho là một lớp magma không đông đặc, chảy chậm giữa lớp vỏ và lớp phủ khi trái đất quay."

Mục đích của "Dự án Moho" là khoan các lỗ trên đại dương, xuyên qua vỏ Trái Đất và chạm tới bề mặt Moho để lấy bản mẫu của chúng.

Ở Thái Bình Dương, độ sâu của Moho khá nông, chỉ khoảng 5.000 mét. Chỉ cần lỗ khoan chỉ cần xuyên qua bề mặt Moho là có thể lấy được mẫu lớp phủ theo kế hoạch.

"Dự án Moho" đã khoan 5 lỗ vào vỏ Trái Đất ở vùng biển sâu Thái Bình Dương. Nơi sâu nhất là 183 mét.

Nhưng việc khoan để thăm dò này rất nhanh đã bị dừng lại.

Có nhiều lý do dẫn đến việc đình chỉ kế hoạch, bao gồm vấn đề về kinh phí chuẩn bị cho chiến tranh, vấn đề kết quả nghiên cứu và vấn đề phân bổ quỹ nghiên cứu khoa học, nhiều vô số kể.

Mặc dù kế hoạch đã bị bỏ dở nhưng nó đã mở đầu cho một kế hoạch thăm dò đại dương kéo dài hàng thập kỷ và có sự tham gia của nhiều quốc gia khác nhau.

"Hoa Kỳ thì khoan lỗ trên biển, trong khi đối thủ của họ, Liên Xô, lại khoan lỗ trên đất liền." Liễu Anh Niên mở cuốn sổ nhỏ của mình ra và vẽ một sơ đồ đơn giản, "Kola Superdeep, Kola Superdeep Borehole, hay còn được gọi là dự án 'Kính viễn vọng Trái Đất'."

Liên Xô đã cố gắng chế tạo một kính viễn vọng ống dài có thể dò xét vào bên trong Trái Đất.

Việc khoan lỗ sâu bắt đầu vào năm 1970 và năm 1989, lỗ khoan nhân tạo sâu nhất thế giới đã được khoan ra, đạt độ sâu 12.262 mét.

Kết cục giống với lần trước: Kế hoạch này lại bỗng nhiên bị bỏ dở.

"Không chỉ Hoa Kỳ và Liên Xô triển khai kế hoạch khoan sâu vào lòng đất. Đức cũng thực hiện kế hoạch KTB vào năm 1987 và đã khoan hơn 9.000 mét." Liễu Anh Niên nói, "Không có ngoại lệ, những kế hoạch này sau khi khoan vào một độ sâu nhất định thì đều xảy ra những chuyện kỳ lạ."

Cá khô: "Quỷ?"

Khương Tiếu: "Sinh vật đến từ thế giới khác?"

Phàn Tỉnh: "Người lòng đất?"

"..." Liễu Anh Niên lag một lúc, "Mũi khoan xuyên qua một...Một không gian đặc biệt."

Lúc đầu, khi độ cứng của đá tiếp xúc với mũi khoan giảm xuống, nguyên nhân là do ảnh hưởng của áp suất và nhiệt độ cao, tính chất của đá bên trong đã bị thay đổi.

Sau khi xuyên thủng lớp đá này, mũi khoan đột nhiên mất lực.

Không có chướng ngại vật nào phía trước nó. Không có đá, không có magma, không có sản phẩm địa chất nào được hình thành từ hàng trăm triệu năm trước. Chẳng có gì cả, hoàn toàn là một mảnh hư không.

Trạng thái kỳ lạ này kéo dài khoảng một giờ. Theo một báo cáo tối mật của Liên Xô, khi bọn họ lần thứ hai khởi động lại mũi khoan một giờ sau đó, họ nhận thấy khoảng trống đã biến mất và mũi khoan tiếp tục chiến đấu ngoan cường với những lớp đá nằm sâu trong vỏ Trái Đất.

Đây là điều đã xảy ra khi lỗ khoan Kola được khoan xuống độ sâu 6.000 mét.

Ngay sau đó, ở độ sâu 6.500 mét và 7.500 mét, điều tương tự lại xảy ra. Mũi khoan dường như xuyên vào một không gian rộng lớn không đáy, trong đó không có gì cả. Tình trạng kỳ lạ đó càng ngày càng kéo dài, sau khi khoan đến độ sâu 12.000 mét, mũi khoan dù tiến tới như thế nào, độ sâu thì vẫn tiếp tục tăng nhưng lại không thu được bất kỳ bản mẫu nào.

Dưới độ sâu 12.000 mét, vỏ trái đất dường như đã biến mất.

Nghe đến đây, không hiểu sao lại có một số hình ảnh vỡ vụn chợt hiện lên trong đầu Dư Châu.

Cậu như đang đứng trong đường hầm tối đen kia. Phía trên đường hầm, trên bầu trời cao ngoài tầm với của cậu, một vết nứt giống như mớ rễ cây, chúng giương nanh múa vuốt, vắt ngang trên đỉnh đầu. Bên trong vết nứt có những mảnh tuyết mịn chậm rãi rơi xuống.

Dư Châu chớp chớp mắt, cậu nhìn thấy những con sứa màu xanh trắng đang bơi lội bên cạnh mình, đồng thời nhìn thấy những thực vật thủy sinh màu tím đang phủ đầy trên tay mình. Vòng xoáy nơi đáy biển sâu xa tựa như một hốc mắt đen kịt, nó cuốn cậu đi và nuốt chửng lấy cậu.

Đầu cậu bắt đầu choáng váng. Khi cậu lắc lắc đầu, chợt nhìn thấy cá khô đang lơ lửng trong không trung, đang đứng bất động. Nó cũng đang chăm chú lắng nghe những gì Liễu Anh Niên đang nói.

Vòng xoáy nơi biển sâu, vết nứt màu trắng.

Lòng bàn tay Dư Châu toát mồ hôi lạnh: Không gian mà cậu đang ở, là nơi nào?

"Vũ trụ là một không gian vô tận. Vũ trụ là một dòng thời gian vô tận. Bên ngoài không gian và thời gian chúng ta đang ở, lại có vô số loại thời không khác nhau. Có lúc chúng song song, có lúc chúng lại đan xen vào nhau." Liễu Anh Niên nói, " Mọi người có thể lý giải được điểm này không?"

Người đội mũ: "Lời lẽ sáo rỗng, cậu muốn nói rằng việc chúng ta rơi vào 'Hãm khoảng không', thực chất là đang bước vào một thời không song song nào đó sao?"

Liễu Anh Niên lắc đầu: "Không may mắn như vậy đâu!"

Khẩu khí của cậu ta khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

"Nơi chúng ta đang ở, trong lĩnh vực nghiên cứu được gọi chung là 'Khe hở'." Liễu Anh Niên nói, "Đó là một khe hẹp được tạo ra khi vô số không gian đan xen với nhau."

Dư Châu hiểu ngay lập tức. "Ý cậu là, những lỗ khoan đi sâu vào lòng đất đã mở ra 'Khe hở'?"

Theo hiểu biết của Liễu Anh Niên về kết quả nghiên cứu hố sâu, "Khe hở" là một khoảng trống không ngừng bơi lội bên trong thời không. Nó không có vị trí cố định. Các lỗ khoan của Hoa Kỳ và Đức đã nhanh chóng kết nối với "Khe hở", nhưng lối vào nhanh chóng đã bị đóng lại. Chỉ có lỗ khoan Kola của Liên Xô đã vượt qua thành lũy giữa các thời gian và không gian khác nhau mà không hề hay biết. Đem "Khe hở" đến thế giới thực của con người.

Có lẽ nó liên quan đến các yếu tố như áp suất, nhiệt độ, thời gian, năng lượng trong vũ trụ lưu động tức thời, bão mặt trời, v.v. Nói tóm lại, hố sâu 10.000 mét trên Bán đảo Kola là con đường đầu tiên để con người kết nối "Khe hở" với " Hãm khoảng không" đầu tiên.

"Hãm khoảng không" là lối đi giữa thế giới thực với "Khe hở". Người rơi vào "Hãm khoảng không" sẽ tiến vào "Khe hở".

Đây là kết luận mà Liễu Anh Niên đã được biết đến.

Mà bên trong "Khe hở" lại tồn tại vô số "L*иg chim", trước khi rơi vào "Hãm khoảng không" Liễu Anh Niên gần như không hề biết gì về điều này.

Cậu ta chỉ là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp liền tiến vào Cục điều tra làm điều tra viên thực tập, tiền trợ cấp hàng tháng chỉ có 800 nhân dân tệ, thành tích thực tập kém cỏi và luôn đứng trước bờ vực bị loại.

Còn nhiều thông tin nữa về "Khe hở" và "Hãm khoảng không" mà cậu vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc đến.

Nhưng những sự thật mà Liễu Anh Niên nói tới, cũng đã đủ khiến người khác chấn kinh rồi.

Cá trên vỉ nướng đã cháy khét, không một ai nói lời nào, chỉ lo nhìn Liễu Anh Niên.

Liễu Anh Niên đầu đổ đầy mồ hôi, đem mắt kính đẩy lên đẩy xuống.

"Ngoài ra, hầu hết mọi quốc gia đều cố gắng khoan lỗ," Cậu ta nói, "Những 'Hãm khoảng không' do con người đào ra sẽ không bị đóng lại, các lỗ khoan trên Bán đảo Kola vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Mặc dù các "Khe hở" không thể nối liền với nhau, nhưng Hoa Kỳ và Đức vẫn đang cố gắng tiếp tục thử nghiệm, những hố sâu dưới đáy Thái Bình Dương và vùng Bavaria của Đức đều đã được bảo vệ."

"Sẽ không đóng lại là có ý gì?"

Liễu Anh Niên hít sâu một hơi: "Chính là, hiện tại còn có thể ném đồ vào trong đó. Ngoài việc nghiên cứu tại sao lại tồn tại hố sâu và 'Khe hở', trên thực tế chúng cũng được coi như một hố rác thải thuận tiện nhất. Chất thải hạt nhân, tư liệu nhất định phải biến mất, những chuyến bay không thể xuất hiện trở lại trên thế giới và những người không biết cách xử lý... Tất cả đều sẽ bị ném xuống hố sâu."

Dưới vòm cầu im lặng hồi lâu, Dư Châu đột nhiên hỏi: "Đợi đã! Chẳng lẽ 'Hãm khoảng không' mà chúng ta tiến vào cũng là do con người tạo ra sao?"

Khương Tiếu lập tức nói: "Không thể nào. Lúc tôi tiến vào, nó chỉ là một mặt đất bình thường rồi sau đó đột nhiên xuất hiện một cái hố."

Liễu Anh Niên vung vung tay: "Không phải do con người làm đâu. 'Hãm khoảng không' mà chúng ta rơi vào đều là những lối đi sẽ đóng lại ngay lập tức sau khi có vật thể rơi vào. Con người sẽ không có khả năng tạo ra một lối đi như vậy."

Người đội mũ: "Vậy có thứ gì đó đang tác quái sao?"

"Là 'Khe hở'." Liễu Anh Niên trả lời, "'Khe hở' có ý thức riêng của nó. Nó đang xâm chiếm và cướp đoạt mọi thứ từ thế giới loài người."

Dư Châu đã trải qua một đêm vô cùng khó ngủ.

Hết thảy lời nói của Liễu Anh Niên đều vang vọng trong đầu của cậu.

Cậu nhất thời cảm thấy khủng bố, nhất thời lại cảm thấy tuyệt vọng.

Việc trở lại bên người Cửu Cửu chính là động lực lớn nhất để cậu kiên trì đến bây giờ. Trong lúc chật vật sinh tồn trong "l*иg chim", Dư Châu không để bản thân suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề nan giải. Nhưng sự thật về "Khe hở" đã khiến cậu sợ hãi đến không thể kiểm soát được.

"Khe hở" có ý chí của chính mình. Dư Châu nhớ tới bàn tay to lớn mà mình từng vội vã nhìn thấy qua.

Đó có phải là "ý chí" bí ẩn mà Phó Vân Thông đã nhìn thấy? Nó có thực thể hay không? Tại sao lại là cánh tay của con người? Tại sao nó lại nói được tiếng người? Chính con người đã thô bạo phá hủy các hàng rào an ninh và xâm chiếm những "Khe hở" trước tiên. Vậy "Khe hở" đã học được gì từ thế giới loài người? "Ý chí" đó có lớn lên được không?

Dư Châu đầu đau như búa bổ. Cậu xuống lầu đến quầy bar muốn tìm ít nước để uống thì nhìn thấy cửa chính đang mở, Phàn Tỉnh đang đứng ngoài cửa nhìn ra phía xa.

Thấy cậu đến, Phàn Tỉnh vẫy vẫy tay với cậu.

"Đang nhìn gì vậy?" Dư Châu hỏi.

"Sao băng." Phàn Tỉnh tựa hồ như đã ngủ được một giấc, mái tóc dài xõa trên vai, nụ cười hiếm khi lộ ra chút ấm áp dưới ánh đèn đường.

Theo hướng ngón tay của hắn, Dư Châu nhìn thấy một vật gì đó từ trên trời rơi xuống trong bầu trời đêm, kéo theo một cái đuôi dài màu vàng kim.

Điểm rơi là ở bờ sông.

Thành phố của Phó Vân Thông rất yên tĩnh, lại khá an toàn. Dư Châu hiếm khi mà buông bỏ nỗi sợ hãi cùng với Phàn Tỉnh đi dạo đến bờ sông.

Nơi này vẫn còn cách bến phà một đoạn. Bên bờ sông có một bến tàu nhỏ, bến tàu trông như một bãi phế liệu với vô số đồ vật linh tinh được chất thành đống.

"Những thứ này là gì thế?" Dư Châu sửng sốt. "Ngôi sao băng" vừa rồi hóa ra chỉ là vài chiếc kệ nhỏ, đồ ăn vặt vương vãi khắp mặt đất.

Cậu nhặt chúng lên nhìn, năm sản xuất là năm 1998, hạn sử dụng là năm 1999.

Giống với Liễu Anh Niên, chúng nó cũng đến từ "Quá khứ".

Người và vật rơi vào "Hãm khoảng không", thời gian tựa hồ cũng bị làm rối loạn.Dù đến từ những thời điểm, địa điểm khác nhau nhưng chúng sẽ gặp nhau trong cùng một "l*иg chim".

Phàn Tỉnh từ trong đống đổ nát ở bến tàu lấy ra một chiếc ba lô và ném cho Dư Châu: "Bỏ ghi chép và trái tim của cá khô vào đi. Đừng nhét vào túi của Liễu Anh Niên, cậu ta có quá nhiều bí mật."

Cá khô: "Trái tim thì dứt khoát ném đi."

Dư Châu và Phàn Tỉnh đều vờ như không nghe thấy. Trái tim này được người khác giấu kín trong khe núi, rõ ràng là một vật rất trân quý, mặc dù cá khô không thích thứ này nhưng bọn họ trước tiên vẫn phải giữ lại.

Đồ vật trên bến tàu nhiều vô số kể. Những "Hãm khoảng không" nhỏ sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu, ngoài con người, còn có nhiều đồ vật khác nhau lọt vào trong "Khe hở" này.

Một chiếc thuyền giấy màu sắc rực rỡ đáp xuống dưới chân Dư Châu. Cậu nhặt thuyền giấy lên và thả nó vào trong dòng nước. Thuyền giấy theo dòng chảy trôi đi, Dư Châu chợt nhớ tới điều mình đã tự hỏi bấy lâu nay——những vật biến mất rốt cuộc đã đi về đâu?

Phàn Tỉnh tìm một chiếc mũ đội lên rồi hỏi Dư Châu: "Cậu xem, bất cứ thứ gì trong thế giới thực đều có thể rơi vào đây. Cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có khả năng khác sao?"

Dư Châu đầu óc mơ hồ: "Khả năng gì?"

"Em gái của cậu, Cửu Cửu." Phàn Tỉnh cười nói, "Con bé cũng rơi vào 'Hãm khoảng không'."

- -------------------