Chương 14

Với sự đau khổ của cả hai bên, 8848 đã giương cờ trắng.

“Lần tới tôi nhất định sẽ xé nát ý thức của thế giới, không bao giờ sử dụng những nội dung cốt truyện đã hết hạn, ok chứ?”

“Ok.” Ôn Dao nghiến răng nghiến lợi nói, đây thật sự là chuyện đối phương tổn thất 800, chính mình lại tổn thất một nghìn, thiệt thòi, quá thiệt thòi.

“Đạo cụ tạm thời không sử dụng được, bước tiếp theo ký chủ định chuẩn bị làm gì?”

“Tốt xấu gì thì cô Phó Nghiên này cũng là em chồng của tôi…” Nghĩ tới hôm qua Phó Nghiên vẫn còn đang vui vẻ, hôm nay đột nhiên lâm bệnh, không thể ra ngoài, Ôn Dao nhíu mày.

Căn cứ vào nội dung cốt truyện vừa rồi, thì có 99% khả năng do nữ chính An Nhu Nhu giở trò ma quỷ.

“Theo một ý nghĩa nào đó, An Nhu Nhu với Phó Cẩn Chi mới là một cặp xứng đôi.”

“Xứng đôi ở chỗ nào?” Giọng nói máy móc của 8848 phát ra tiếng rè rè, rõ ràng là đang rất khó chịu.

“Cả hai người đó đều không hợp, Phó Cẩn Chi là một người đàn ông không lên “được”, còn An Nhu Nhu là một người phụ nữ tâm lý bất ổn.”

“Chỉ cần An Nhu Nhu là một con người bình thường thì cô ta cũng nên biết oan có đầu nợ có chủ, ai mắc sai lầm ai phải đền bù. Tại sao cô ta lại bỏ độc Phó Nghiên, một con cừu non vô tội, không để yên cho người ta chứ?”

“Ký chủ, tôi phải làm rõ điều này.”

“Không phải Phó Cẩn Chi không “được”, mà là không bột đố gột nên hồ.”

“Hả?” Ôn Dao giật mình, tay đang lau người run rẩy, khăn tắm rơi xuống đất: “Chẳng lẽ Phó Cẩn Chi là thái giám?”

Chẳng trách trong nguyên tác anh đã dây dưa với hai người phụ nữ nhiều năm lại không có con!

Bí ẩn đã được giải đáp!

“Cô muốn làm gì vậy? Ý tôi là, ngày hôm đó anh ấy với Ôn Dao thật ra không làm gì cả!” 8848 lại muốn gửi cho Ôn Dao một icon ngón giữa.

Ồ! Ôn Dao lúc này thật sự ngơ ngác, cảm thấy chuyện này còn kỳ lạ hơn cả chuyện Phó Cẩn Chi là thái giám.

“Nhưng mà đã bị bắt gian tận giường rồi mà?” Ôn Dao ngoan ngoãn nói.

“Đúng là cả hai người đều đã ở trên giường, Phó Cẩn Chi cũng mất trí, muốn “kết hợp” với Ôn Nhu, nhưng người Ôn Dao yêu là Phó Lễ Chi nên đã giãy dụa dữ dội…”

“Dù sao thì vẫn chưa đến bước cuối cùng.”

“Ha ha ha ha” Nghĩ đến việc trước đây bản thân thường xuyên theo đuổi Phó Cẩn Chi không thành, người vô tâm như Ôn Dao rất hiếm khi cảm thấy thương hại như vậy.

Thật là bất công lớn mà, Phó Cẩn Chi! Không chỉ việc mang thai giả mà việc bắt gian tại giường cũng là giả.

Còn cô vợ rẻ tiền này cũng là giả nốt...

À mà, vẫn còn có một điều là thật, tình yêu của An Nhu Nhu dành cho anh là thật lòng.

Cái kiểu tình yêu mà cô ta phải bỏ thuốc độc em chồng.

Chính là ngày mai, ngày mai chúng ta phải tìm cách cứu Phó Nghiên!

Trời xanh chứng giám, Ôn Dao cứu Phó Nghiên với tấm lòng chân thành như vậy.

Đáng tiếc dù chân thành đến đâu, cô cũng không thể thay đổi thực tế rằng mình không biết Phó Nghiên đang ở đâu.

Điều hài hước nhất là, cô muốn hỏi Phó Cẩn Chi, mở điện thoại ra xem: không có phương thức liên lạc của ông chồng hời.

Ôn Dao cạn lời, chẳng lẽ mình là người tiền sử sao? Dù gì cũng là quý cô nhà danh giá, sao lại hoàn toàn không xã giao được!

“Haiz, Phó Cẩn Chi… Đồ ngốc!” Ôn Dao ngồi bên bàn ăn buồn bã, bắt đầu đổ lỗi, tại sao chồng mà không kết bạn với vợ?

“Mợ chủ đang nhớ cậu chủ phải không?” Má Vương đột ngột xuất hiện, vẻ mặt đầy ẩn ý.

“!” Ôn Dao ngạc nhiên: “Sao bà lại nghĩ vậy?”

Má Vương đặt chiếc khăn lau trong tay xuống bên cạnh, trên mặt viết chữ mợ chủ, đừng giả bộ nữa.

“Từ sức ăn của mợ hôm nay mà tôi nhìn ra đấy.” Má Vương đau lòng: “Thế mà chỉ ăn hai bát cháo hải sản, ba chiếc há cảo tôm, bốn chiếc bánh pha lê!”

Từ khi Ôn Dao không giả vờ mang thai nữa, mỗi bữa ăn của cô gần như bằng ba lần của Phó Cẩn Chi, hôm nay ăn thế này cũng chỉ bằng nửa khẩu phần bình thường.