Chương 38

Ôn Dao cong khóe môi, xinh đẹp đứng giữa phòng, bình tĩnh như đang đứng ở nhà mình: “Loại rác rưởi không thể tái chế này mà đi quay quảng cáo, tôi còn lo nước ép bị nhiễm vi khuẩn nữa đấy.”

“Có chứng cứ không?” Lục Nhất Lạc nhíu mày, không phải cô ấy nghi ngờ lời của Ôn Dao mà cô ấy cần chứng cứ để tiện xử lý.

“Có chứ, vừa rồi tôi vào sớm đã ghi âm lại.” Ôn Dao rút điện thoại ra, bật âm lượng tối đa và bắt đầu phát.

Những lời lẽ bẩn thỉu khó nghe của gã đạo diễn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Cái này, tổng giám đốc Lục…” Mặt mày gã đạo diễn trở nên khó coi, mở miệng định giải thích.

“Đổi người khác đi.” Lục Nhất Lạc không thèm để ý đến ông ta, quay sang ra lệnh cho trợ lý bên cạnh xử lý vấn đề.

Gã đạo diễn không dám làm Lục Nhất Lạc tức giận thêm, ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Liễu Phiêu Nhi, Liễu Phiêu Nhi quay đầu đi, không lộ ra biểu cảm gì nhưng tay lại làm động tác ý bảo ông ta đừng vội.

Liễu Phiêu Nhi có cảm giác mọi việc đang vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta, cô ta mím môi, trong lòng vừa ghen tị vừa căm hận.

Tại sao lúc nào Phó Nghiên cũng may mắn như vậy, thời đại học thì có bạn trai cũ viết kịch bản, lại còn kêu gọi tài trợ cho cô ta.

Bây giờ Phó Nghiên đã bị cô ta đạp dưới chân rồi, vậy mà lại quen biết được người có tiền có thế ra mặt bênh vực. Cô ta thật sự không cam lòng.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện, Ôn Dao nheo mắt lại.

“Ký chủ, rất có khả năng kẻ đứng sau mọi chuyện là Liễu Phiêu Nhi này.”

“Rõ ràng rồi, chỉ không biết cô ta đã gài bẫy kiểu này bao nhiêu lần.”

Bàn về dung mạo, Phó Nghiên được thừa hưởng nhan sắc của người nhà họ Phó, cũng có thể đánh bại nhiều người đẹp trong vòng giải trí này.

Bàn về năng lực, dù Phó Nghiên không được đào tạo chuyên nghiệp nhưng vẫn kiên trì theo học lớp diễn xuất của công ty, nhiều giáo viên khen cô ta diễn rất có hồn chỉ là thiếu cơ hội.

Một cô gái có điều kiện tốt về mọi mặt như vậy, tại sao sau hai năm ra mắt mà vẫn là một người không tên tuổi chứ?

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Lục Nhất Lạc nhìn Phó Nghiên một cách khó hiểu, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Dao.

“Cùng nhau ăn tối nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được thôi.”

“Lúc nào cậu rảnh?”

Ôn Dao cười tít mắt: “Tôi là người rảnh rỗi, lúc nào cũng rảnh, khi nào cậu rảnh cứ dùng WeChat nhắn cho tôi là được.”