Chương 43

“Đừng ngắt cuộc gọi, chuyển sang âm thanh rồi để bên cạnh là được, mấy ngày nay tôi nhớ anh quá, hôm nay nhất định phải nghe giọng anh mới ngủ được.”

“Làm ra vẻ.” Phó Cẩn Chi cười nhạt, sau đó đặt điện thoại lên bàn.

Nhưng cậu chủ Triệu và An Nhu Nhu thấy rõ điện thoại của anh vẫn hiển thị đang gọi, chỉ là tắt video.

An Nhu Nhu: Chết tiệt, tiện nhân, đúng là âm hồn không tan!

“Ha ha.” Cậu chủ Triệu lại nhìn vào điện thoại của Phó Cẩn Chi, giọng nói hơi gượng gạo: “Tình cảm của tổng giám đốc Phó và vợ tốt thật.”

Phó Cẩn Chi không phản đối, bình thản bôi nhọ Ôn Dao: “Vợ tôi còn trẻ hay thích bám người.”

Ôn Dao: Phó Cẩn Chi sủa cái gì thế?

“8848, cách này thế nào? Tôi không tin Phó Cẩn Chi nói chuyện điện thoại với tôi mà còn có thể nói chuyện với An Nhu Nhu.”

“Không phải nam chủ muốn cúp máy là có thể cúp sao?”

Nhưng Phó Cẩn Chi thật sự không cúp, đến tận khi ăn xong bữa tối vẫn đang trong cuộc gọi.

“Tổng giám đốc Phó, lát nữa tôi có buổi tụ họp bạn bè ở hội sở, hát hò chơi bời thôi, anh có muốn tham gia không?”

“Không cần đâu.” Phó Cẩn Chi lắc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi: “Tôi phải về khách sạn nghỉ ngơi, đến nơi ồn ào quá, vợ tôi khó ngủ.”

Trời ơi, anh thật sự định giữ điện thoại suốt đêm sao? Mặt cậu chủ Triệu co giật.

Sau khi hai bên lịch sự chào tạm biệt, Phó Cẩn Chi chậm rãi đi về phía bãi xe, trợ lý tổng giám đốc đang đợi anh ở đó.

Cạch cạch cạch, tiếng giày cao gót gõ nhanh trên mặt đất vang lên từ phía sau, An Nhu Nhu chạy đến bên xe của Phó Cẩn Chi.

“Đàn anh Phó, xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Chúng ta ở chung một khách sạn, nếu tiện có thể cho em đi nhờ không?”

Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội gặp Phó Cẩn Chi, làm sao An Nhu Nhu có thể dễ dàng bỏ qua.

Cô ta nói với cậu chủ Triệu rằng mình không khỏe muốn về khách sạn trước, còn từ chối việc cậu chủ Triệu gọi xe cho mình.

Sau khi chỉnh lại tóc và tô thêm son môi trong nhà vệ sinh, cô ta rạng rỡ đi đến trước mặt Phó Cẩn Chi.

Phó Cẩn Chi nhìn An Nhu Nhu một cái, trong mắt không có biểu cảm gì.

Đang lúc An Nhu Nhu lo lắng mình sẽ bị từ chối, Phó Cẩn Chi khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô ta lên xe.

“Cảm ơn anh!”

An Nhu Nhu nở nụ cười vui vẻ, cẩn thận nâng váy ngồi lên xe, thông qua cửa kính xe lén nhìn sắc mặt của Phó Cẩn Chi.

Hình như anh có chút không thoải mái, khi buông xuống sự sắc bén, trong mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, anh dựa vào ghế khẽ xoa thái dương.

“Đàn anh, có phải dạo này anh ngủ không được ngon giấc không?” An Nhu Nhu cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng.

“Sao cô biết?” Phó Cẩn Chi nhướn mày, chỉ là tựa vào ghế mà trông như một bức tranh: “Trước đây nghe Tiểu Nghiên nói cô nhìn một cái là nhận ra vợ tôi không mang thai, y thuật của cô An giỏi thật.”

Lúc đầu anh còn có chút không tin, cho đến khi đến bệnh viện xét nghiệm máu mới phát hiện Ôn Dao thật sự không có thai.

An Nhu Nhu ở gần người trong lòng như vậy, trái tim đập thình thịch, cô ta nói mà không suy nghĩ: “Tất cả đều nhờ thầy em tận tình dạy dỗ, em mới có được y thuật có thể kiếm sống và cứu người này, nhưng cũng không thể sánh bằng đàn anh Phó.”

“Chỉ là không ngờ, người như đàn anh lại phối hợp với cô Ôn bày ra trò mang thai giả như vậy.”

“Ồ, cô còn nhiều điều chưa ngờ tới lắm đấy!” Giọng Ôn Dao đột nhiên vang lên: “Cô An và chồng tôi không thân nên cô đâu biết tính cách thật sự của anh ấy.”

“Thực ra anh ấy rất trẻ con!”

Móng tay của An Nhu Nhu bấm vào lòng bàn tay, mí mắt run rẩy: Tại sao họ vẫn giữ điện thoại vậy? Cô ta cứ nghĩ lời Phó Cẩn Chi nói với cậu chủ Triệu chỉ là lời khách sáo.

Không ngờ hai người họ đã thân thiết đến mức này!