Chương 44

Trái tim cô ta như bị rắn độc ở địa ngục xé nát, vừa khổ vừa đau, lửa ghen bừng bừng.

An Nhu Nhu gần như không thể duy trì vẻ dịu dàng, giọng nói trở nên sắc bén:

“Không ngờ đàn anh lại lấy một cô gái hoạt bát hay bám người như cô Ôn.”

“Em luôn nghĩ đàn anh thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị.”

“Ôi, xin lỗi cô Ôn, tôi vừa uống chút rượu nên lỡ lời.”

Nhắc đến người khác, An Nhu Nhu nghĩ như vậy có thể làm Ôn Dao đau lòng, người phụ nữ nào có thể chấp nhận người mình yêu sâu đậm lại có ánh trăng sáng trong lòng chứ?

Ôn Dao lấy thân làm mẫu, cô không chỉ chấp nhận mà còn chấp nhận rất tốt.

“Ô, An Nhược Nhược phải không! Đừng nói Cẩn Chi, ngay cả tôi cũng thích cô ấy nữa.”

“Nhưng sở thích của Cẩn Chi thay đổi cũng là điều dễ hiểu thôi, có ai vẫn giữ sở thích hồi niên thiếu đến khi ba mươi tuổi cơ chứ?”

“Tôi lướt Douyin, 30 phút có thể yêu được 20 kiểu đàn ông khác nhau đấy.”

Ôn Dao nói xong, biểu cảm của hai người trong xe lập tức thay đổi, bầu không khí kỳ lạ lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.

Trợ lý lái xe ngồi phía trước khóe miệng run rẩy, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trớc

An Nhu Nhu cảm thấy nhói lòng, cô ta chính là người từ khi còn niên thiếu đến hai mươi bốn tuổi vẫn luôn yêu một người.

Càng đau lòng hơn là người trong lòng của cô ta lại bị người phụ nữ vô liêm sỉ như Ôn Dao cướp mất, làm sao cô ta có thể nguôi ngoai?

Phó Cẩn Chi khẽ nhếch miệng, ánh mắt nguy hiểm, giọng nói trầm đυ.c: “Mợ Phó thật đa tình.”

Ôn Dao không sợ anh, từ thành phố H đến thành phố S xa như vậy, lẽ nào Phó Cẩn Chi có thể xuyên qua điện thoại mà đánh cô sao?

Cô nhướn mày, đắc ý nói giọng mũi: “Ôi cục cưng, anh là người em yêu nhất trong những người em từng gặp đó~”

“Là người trên đỉnh trái tim của em đó~”

Phó Cẩn Chi cười lạnh: “Trái tim cô như sầu riêng, toàn là gai nhọn phải không?”

Ôn Dao gõ gõ điện thoại, mắt mèo hơi nheo lại: “Cái này cũng bị anh phát hiện mất rồi.”

An Nhu Nhu không thể chen vào cuộc trò chuyện của hai người họ, trong cơn đố kỵ tột cùng, ngược lại cô ta lại trở nên bình tĩnh kỳ lạ.

Cô ta nhắm mắt lại im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi xuống xe mới lại nở nụ cười dịu dàng hoàn hảo: “Cảm ơn đàn anh đã đưa em về.”

“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau này nếu anh cần gì có thể tìm đến em.”

“Mặc dù em không có tài năng gì đặc biệt nhưng y thuật của em cũng được coi là tạm được.”

An Nhu Nhu e thẹn cười, vuốt tóc ra sau tai, như không để ý nói: “Em thấy triệu chứng mất ngủ của anh ngày càng nghiêm trọng, em cũng có thể giúp một chút.”

“Không bằng trước anh cứ thêm phương thức liên lạc, khi nào cần có thể liên lạc với em?”

“Cô An có giấy phép hành nghề không?”

Phó Cẩn Chi không thêm phương thức liên lạc của An Nhu Nhu ngay lập tức, thân hình cao lớn đứng ở bãi gửi xe dưới hầm, ánh sáng mờ ảo càng làm nổi bật ngũ quan sắc sảo của anh, cũng làm mờ đi khoé môi đang cong lên.

Không rõ là chế giễu hay mỉm cười.

Cái, cái gì? An Nhu Nhu sững sờ.

Cô ta luôn tự hào về y thuật cao siêu của mình, có thể kiểm soát sức khỏe, sống chết, thậm chí là tâm trí của người khác, chưa bao giờ cô ta nghĩ đến vấn đề giấy phép hành nghề.

“Phì.” Trong bãi xe yên tĩnh, tiếng cười khẩy của Ôn Dao đặc biệt rõ ràng, cô ho khan: “Sao cô An không trả lời, chẳng lẽ cô thật sự không có giấy phép hành nghề sao?”

“Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù cô không tốt nghiệp từ trường y nhưng thầy của cô lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giới thiệu cho cô đủ tư cách dự thi lấy giấy phép.”

An Nhu Nhu cảm nhận được nỗi nhục nhã chưa từng có.

Đương nhiên cô ta không có tư cách dự thi, thứ nhất là cô ta không tốt nghiệp từ trường y, thứ hai là người thầy bác sĩ của cô ta đều do cô ta bịa ra.